Văn Trạch Tài cười tủm tỉm: “Được rồi được rồi, sau này muốn xem bói hoan nghênh ghé cửa hàng. Nhưng nhớ là có tính phí đấy nha. Hôm qua nể tình quen biết cho nên mới miễn phí cho ông một lần thôi đấy.” Quen biết, thật vậy sao?! Lão quang côn nuốt nuốt nước miếng, gấp gáp móc từ túi áo ngực lấy ra tờ tiền một đồng nhăn nhúm cũ mèn: “Tôi muốn tính liền một quẻ.” “Tính cái gì?” Văn Trạch Tài ngồi xuống bàn, thuận thế đảo mắt ra cửa một lượt. Nhanh như cắt,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.