Nhanh tay kéo vợ con vào trong mái hiên, Văn Trạch Tài đau lòng trách cứ: “Tại sao lại tới đây? Anh có thể tự về được mà. Ướt hết cả rồi…” Điền Tú Phương đặt cây dù chưa mở vào tay chồng, sau đó tuỳ tiện vuốt vuốt vài cái, gạt bớt những giọt nước mưa đọng trên hai gò má, cô mỉm cười dịu dàng: “Mưa lớn thế này, anh tính đội mưa về chắc? Thôi, mình về đi kẻo trễ.” Văn Trạch Tài trực tiếp vòng ra sau lưng vợ, đỡ lấy con gái: “Để anh cõng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.