"Tên nhóc con, bổn tọa không tin cậu có thể chịu được chưởng này!"
Một trận cuồng phong nổi lên, máu tóc dài trên đầu Ngọc Phượng Hoàng bị thổi bay tứ tung.
Ngay khi bàn tay bà ấy sắp chạm vào ngực Lý Trạch Vũ, chỉ thấy người sau giơ tay ra.
"Tới lượt của ông đây!"
Chỉ thấy Lý Trạch Vũ đứng yên tại chỗ, vô cùng tùy ý đánh ra một quyền.
"Ầm ầm”
Sau khi quyền chưởng chạm nhau, một đợt kình khí kịch liệt chập chờn khiến ba người Bạch Tố Y đang đứng cách đó mấy mét không thể không lùi về sau.
"Ầm ầm!"
"A... phụt!"
Ngọc Phượng Hoàng lảo đảo lui về sau mấy bước, quỳ một chân xuống, khóe miệng khạc ra một ngụm máu to.
Nhìn lại Lý Trạch Vũ, hắn vô cùng bình tĩnh giơ tay lên phủi bụi trên người, ngay sau đó lại bước mấy bước đi tới trước mặt Ngọc Phượng Hoàng.
"Ngọc Linh Lung là gì của bà?"
Lần này, đổi thành Lý Trạch Vũ ra vẻ chỉ tay năm ngón.
Nghe thấy cái tên này, cơ thể mềm mại của Ngọc Phượng Hoàng run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Trạch Vũ, trong mắt toàn là vẻ kinh ngạc.
"Bà bị điếc sao?"
Lý Trạch Vũ nhíu mày.
Nếu như không phải hắn nhận ra chưởng Ngọc Phượng Hoàng sử dụng là Toái Tâm chưởng, hắn sẽ không thể ra tay ngay thời khắc mấu chốt.
Cường giả Võ Thánh cảnh?
Hừ, hắn chỉ cần dùng một quyền là có thể đánh giết!
"Sao cậu... biết sư phụ tôi?"
Vẻ mặt Ngọc Phượng Hoàng vô cùng hoảng sợ.
"Bà nói gì? Ngọc Linh Lung là sư phụ của bà?"
Lý Trạch Vũ sợ hết hồn.
Nếu như sự thật là vậy, chẳng phải nói hắn vừa đả thương "sư tỷ" của mình sao?
Ngọc Phượng Hoàng lau máu tươi bên khóe miệng, lòng thù địch cũng dần dần giảm bớt, cố nhịn thương thế, đứng dậy.
Nhìn thấy thế, Bạch Tố Y nhanh chóng tiến tới đỡ bà ấy
dậy, hơn nữa quay sang cảnh cáo Lý Trạch Vũ: "Anh đừng có động tay động chân nữa!"
"Con nhóc này, con đừng lên tiếng."
Ngọc Phượng Hoàng nhìn chằm chằm Lý Trạch Vũ, nghiêm túc hỏi: "Sao cậu biết sư phụ tôi?"
Lý Trạch Vũ gãi đầu một cái, cười khổ nói: "Sư tỷ, tôi là sư đệ của bài"
Bốp!
Trong thoáng chốc, Ngọc Phượng Hoàng chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
"Ôi, trận cuồng phong này thật sự suýt trôi con mẹ nó Long Vương điện, người một nhà lại không nhận ra nhaul"
Lý Trạch Vũ ra vẻ vô tội: "Thế nhưng sư tỷ à, cho dù có thế nào bà cũng đừng trách tôi, muốn trách thì trách Ngọc sư phụ vẫn luôn không nói mình còn có học trò khác!"
Ánh mắt Ngọc Phượng Hoàng đột nhiên lạnh đi: "Tên nhóc thối cậu nói bậy bạ cái gì đấy? Hơn hai mươi năm trước sư phụ đã cưỡi hạc ở phương Tây rồi, e rằng khi đó cậu mới được sinh ra thôi đấy!"
"Ngọc sư phụ chết rồi sao?"
Lý Trạch Vũ ngẩn ra, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cười khan nói: "Sư tỷ đừng trêu tôi, người chỉ nhìn thấy hồng trần bà trốn đi mà thôi!"
"Cậu nói thật sao?"
Mặc dù Ngọc Phượng Hoàng rất hy vọng sư phụ mình không chết, thế nhưng không có băng chứng, không thể tin Lý Trạch Vũ được, bà ấy không nhịn được hỏi: "Cậu nói cậu là sư đệ của tôi, có gì làm bằng chứng không?"
Chứng cứ?
Lý Trạch Vũ trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên lấy ra một chiếc nhẫn ngọc màu xanh da trời: "Cái này là sư phụ đưa cho tôi đấy, bà có biết thứ này không?"
"Ngọc Lam Chỉ"
Bạch Tố Y đứng bên cạnh gần như bật thốt lên.
Lam Ngọc Chỉ là tín vật của các cung chủ kế nhiệm Tiêu Dao cung, kể từ khi cung chủ tiền nhiệm cưỡi hạc phương Tây, món đồ này cũng không rõ tung tích, không ngờ lại năm trong tay Lý Trạch Vũ.
"Cậu thật sự là sư đệ của bổn tọal"
Lần này, Ngọc Phượng Hoàng đã hoàn toàn tin tưởng.
Khóe miệng Lý Trạch Vũ hơi co rút, trong lòng không rõ là mùi vị gì.
Sư tỷ sư muội của người khác đều là mấy người vô cùng xinh đẹp, còn hắn thì hay rồi, đột nhiên xuất hiện thêm một vị sư tỷ hơn trăm tuổi.
Lại nhìn sang Bạch Tố Y, dường như cô nhóc này phải gọi hắn một tiếng sư thúc...