Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Âm ầm!” Một tiếng nổ sập điếc tai nhức óc bỗng nhiên vang lên, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Chỉ thấy lầu chính nhà họ Tề bị một viên đạn pháo bắn trúng, trong nháy mắt tường đổ.

“Rầm rầm rầm...' Một loạt tiếng súng khác vang lên, tâm mươi binh lính đứng ra ngăn cản trước mặt Tê Đông Lâm đều ngã xuống đất.

Cũng ở nơi này trong chớp mắt, thân hình Long Thanh Phong khế di chuyển, lao thẳng về phía Tê Đông Lâm.

Nhưng mà có một bóng người nhanh hơn ông ấy.

“Vù vù vù...” Sau khi binh sĩ quân Trấn Nam kịp phản ứng thì chỉ thấy Lý Trạch Vũ bóp chặt lấy cổ Tê Đông Lâm, trong lúc nhất thời đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.

A Thọ nghiêm nghị cảnh cáo: “Thả lão gia chúng tôi ra.”

Lý Trạch Vũ không hề bị lay động.

“Cho dù cậu cưỡng ép tôi thì thế nào? Cậu dám giết tôi à?”

Tề Đông Lâm bình tĩnh tự nhiên nói: “Giết tôi, tất cả các cậu đều không thể thoát khỏi tòa phụ đệ này.”

“Muốn chết đúng không? Vậy tôi thành toàn cho ông.”

“Dừng tay.” Long Thanh Phong còn chưa nói xong, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, Lý Trạch Vũ đã vặn gãy cổ Tề Đông Lâm.

Người kia trợn to mắt, giống như không ngờ Lý Trạch Vũ thật sự dám giết ông †a.

A Thọ cũng khiếp sợ đứng đực tại chỗ.

Mấy trăm binh sĩ quân Trấn Nam thì anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không biết nên báo thù cho Trấn Nam Vương hay tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ.

“Quân Trấn Nam nghe đây, phản tặc Trấn Nam Vương đã bị giết chết, nếu như các người không muốn bị liên lụy thì lập tức bỏ vũ khí trong tay xuống.

“Nể tình các người không biết rõ tình hình, có thể miễn tội cho các người.” Long Thiên Quân cao giọng hô.

Không thể không nói vị Long Vương nước Hạ này vẫn có chút đầu óc, biết việc cấp bách là phải trấn an được lòng quân.

“Giết bọn họ, mau giết bọn họ báo thù cho lão gia.”

A Thọ điên cuồng rối loạn, đáng tiếc không có binh sĩ nào nghe mệnh lệnh của ông ta.

Dù sao tất cả mọi người không phải kẻ ngu.

Mặc dù không biết lúc trước xảy ra tình huống gì, nhưng hai chữ “phản tặc” đại biểu cho cái gì bọn họ ít nhiều cũng hiểu.

Rất rõ ràng, Tê Đông Lâm đã bị định tội, nếu bọn họ tiếp tục nối giáo cho giặc, như vậy có thể biết được kết cục rồi.

“Keng keng keng!” Quân Trấn Nam lần lượt bỏ vũ khí trong tay xuống.

Long Thiên Quân đi mấy bước đã vọt tới trước mặt A Thọ, ông ta còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra đã bị một cổ tay đánh ngất.

Một trận binh biến cứ được hóa giải như vậy.

Long Thanh Phong không khỏi nặng nề thở dài.

Lý Trạch Vũ tiện tay vứt xác Tê Đông Lâm xuống đất.

“Đại đương gia.”

“Đại đương gia...” Lúc này có mấy người từ trong bóng tối xuất hiện.

Chính là ba người Sói Đen lúc trước được Lý Trạch Vũ sắp xếp lẻn vào phủ Trấn Nam Vương.

Không cần đoán, vừa nấy mới gây ra vụ nổ hấp dẫn sự chú ý của mọi người và ngắm bắn những binh lính trong bóng tối chính là bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK