Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ cần sinh mệnh vẫn còn, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, đây là câu nói mà rất nhiều thành viên của tộc Bất Tử thường hay nói.

Bởi vì sống quá lâu nên cảm thấy rất cô đơn, dần dân đám người kia trở nên có chút chán chường, đơn giản mà nói là trở nên không còn khao khát gì nhiều nữa, chỉ muốn làm một 'phế vật' ăn no chờ chết.

Dù sao bọn họ có quan phủ nước Anh nuôi!

Tiếng gào thét, tiếng âm nhạc, tiếng reo hò, thậm chí là tiếng cãi vã hay tiếng đánh nhau đều có.

Tóm lại bán đảo Glanville về đêm là một thế giới tốt xấu lẫn lộn. "Kelly, đêm nay Pierre đẹp trai quá!"

Lucy nhìn thấy một người đàn ông thật sự cầm lấy một chậu máu đổ xuống đầu mình, đột nhiên cảm thấy sức hấp dẫn của người đàn ông bắn ra xung quanh.

Máu có thể kích thích người của tộc Bất Tử! "Lucy, cậu nông cạn quá, người kia mới đủ ngầu và đẹp trai kìa."

Kelly chỉ tay về phía cách đó không xa, có một người đàn ông gương mặt phương Đông đang ngồi ở đó.

"OMG, sao tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy người đàn ông này nhỉ?" Lucy che miệng, dáng vẻ giật mình. Kelly đề nghị: "Tôi cảm thấy chúng ta nên tới chào hỏi một chút."

Lucy và Kelly không hề đề phòng vì gương mặt của người đàn ông lạ lãm, bởi vì mỗi ngày đều có rất nhiều người lạ bị đưa đến bán đảo Glanville.

Phần lớn những người này đều là tội phạm tử hình bị nước Anh đưa tới, có một số người mắc một loại bệnh không thể chữa khỏi hy vọng có thể trở thành

người của tộc Bất Tử và sống tiếp, còn có một vài người còn lại là bị lừa tới đây.

Tóm lại, những người này đều biến thành nô lệ, cuối cùng trở thành thức ăn của tộc Bất Tử.

"Anh đẹp trai, anh vừa mới lên đảo đúng không?” "Có hứng thú uống với chúng tôi một chén không?”

Khi Lucy và Kelly nói chuyện, hai người ngồi xuống bên phải và bên trái của người đàn ông.

Người đàn ông liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, bình tĩnh nói: "Sorry, không có hứng thú."

Hửm? Lucy và Kelly lần lượt nhíu mày. "Chắc anh vẫn chưa biết thân phận của chúng tôi."

Kelly có chút kiêu ngạo tự giới thiệu, nói: "Ông nội của tôi là Thân Vương của bộ lạc thần bí Thorn và ông nội của Lucy là Thân vương Revorno."

Vốn tưởng rằng sau khi đối phương nghe xong sẽ lập tức thay đổi thái độ, thậm chí tâng bốc nịnh nọt nhưng kết quả lại khiến cho hai người mở rộng tâm mắt.

Vẻ mặt của người đàn ông bình tĩnh, h: lắm à?"

Cháu gái của Thân Vương thì ngầu

"What?"

Kelly giật mình, nở nụ cười châm chọc, nói: "Chẳng lẽ anh không biết trong tộc Bất Tử ngoài Huyết Hoàng đại nhân ra, Thân Vương đại nhân có địa vị tối cao à?”

"Vậy sao?" Người đàn ông cười hề hề, nói: "Vậy mấy người có biết tôi là ai hay không?"

Lucy lặng đi một lúc, cười lạnh nói: "Không quan tâm anh là ai, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì cuối cùng cũng trở thành bữa tối của chúng tôi mà thôi!"

Kelly phụ họa nói: "Nếu anh có thể làm cho chúng tôi vui vẻ, nói không chừng chúng tôi có thể phát lòng từ bi biến anh trở thành một thành viên của chúng tôi đấy.

Hai người bọn họ đều không chịu nổi thái độ vênh váo tự đắc của người đàn ông.

Làm ơn, nơi này là bán đảo Glanville đấy, là sân nhà của tộc Bất Tử, một nhân loại nhỏ nhoi trâu bò cái rắm à?

Người đàn ông khoanh tay trước ngực: "Vậy tôi tự giới thiệu một chút nhé."

"Được thôi, vậy anh nói xem tên của anh là gì?"

Lucy bày ra vẻ mặt không sao cả và trả lời.

"Lý Trạch VũI"

Miệng của người đàn ông thốt ra ba chữ.

Kelly và Lucy nhìn nhau, hai người đều cảm thấy hình như đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nhớ ra.

"À, đúng rồi!"

Lý Trạch Vũ bình tĩnh bổ sung thêm một câu: "Rất nhiều người gọi tôi là... Quân đết"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK