Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô...” Gương mặt Lý Trạch Vũ co rút vài lần, chỉ cảm thấy nhức đầu.

Người thông minh như hắn, sao lại không đoán được đây là chủ ý của Ngọc: Linh Lung.

“Lý sư huynh, có phải huynh ghét bỏ muội không?”

Bạch Tố Y ngẩng đầu, trong đôi mắt to hiện lên nước mắt.

Lý Trạch Vũ khoát tay áo: “Sao tôi ghét cô được, chỉ là...”

“Như vậy là đủ rồi!”

Ngọc Linh Lung ngắt lời hắn.

Cô ấy biết Lý Trạch Vũ muốn nói cái gì, nhưng cô ấy không quan tâm.

Bởi vì cô ấy đã nghĩ kỹ, người ưu tú giống như Lý Trạch Vũ thì có rất nhiều phụ nữ muốn cưới hắn, với người đàn ông như vậy thì nhất định sẽ không chỉ có một người vợ.

Một là chấp nhận, hai là buông xuôi.

Bạch Tố Y không buông được, cho nên đã chấp nhận.

“Chỉ cần cô không hối hận là được.”

Lý Trạch Vũ gượng cười.

“Sư đệ, sư phụ đề nghị chúng ta giết bọn họ mới được.”

Đạo sĩ Vân lo lắng đi tới.

Hòa thượng Nhất Trinh, Ngọc Linh Lung và đạo sĩ Vô Trần đều không muốn lãng phí thời gian nữa, dù sao trong mắt bọn họ đảo Thiên Đường là đảo của một đám người ô hợp.

“Đừng gấp gáp.”

Lý Trạch Vũ lắc đầu từ chối.

Mục đích của hắn là lấy lại Cốt Cầm chứ không phải là giết người.

Lỡ như Cung Vô Địch cha con bị ép đến mức tức giận lấy Cốt Cầm ra uy hiếp. hắn, đến lúc đó hắn sẽ đâm lao phải theo lao.

Bao vây mà không giết người, đây là chiến thuật tâm lý đơn giản nhất.

Chỉ cần tạo áp lực cho đám người ở đảo Thiên Đường, người trên đảo sẽ tạo áp lực cho Cung Vô Địch.

Lý Trạch Vũ đang truyền tín hiệu thứ nhất, sống chết của đảo Thiên Đường đang ở trong một suy nghĩ của Cung Vô Địch.

Quả nhiên, chiêu này cực kỳ hữu hiệu.

Trong giây phút này, mấy trăm người ở đảo Thiên Đường, nam nữ già trẻ đều tụ tập lại ở ngoài phủ đệ của Cung Vô Địch.

“Mong đảo chủ suy nghĩ lại, chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ!”

“Đảo chủ, ngài trả lại đồ cho người ta đi, nếu không thì những người ở trên đảo như chúng ta khó mà thoát khỏi cái chết!”

“Đảo chủ, ông không thể hại mọi người như vậy...”

Dường như Cung Vô Địch không nghe thấy những lời khẩn cầu của người dân trên đảo.

Cung Nghê Thường cũng nhịn không được nữa, khuyên nhủ: “Cha ơi, con sẽ đi trả đồ lại cho tên đó.”

“Vèo.

Cung Vô Địch chặn con gái lại, chém định chặt sắt nói: “Con không được đi đâu cả.”

“Chat”

“Ngậm miệng!”

Cung Nghê Thường còn muốn khuyên thêm, nhưng Cung Vô Địch đã hạ quyết tâm, phân phó với thân tín của mình: “Chuẩn bị cho tôi một chiếc ca nô, chúng ta sẽ rời đi từ phía sau núi đảo.”

“Vâng.”

Người đàn ông đó cung kính nhận lệnh.

Cung Nghê Thường mở to mắt, bởi vì cô ấy đã đoán ra quyết định của cha mình, cô ấy lắc đầu khuyên can: “Cha, chúng ta không thể rời đi, bằng không thì những người trên đảo đều sẽ chết vì hai cha con chúng ta...”

“Âm!”

Không đợi Cung Nghê Thường nói xong, Cung Vô Địch bất ngờ ra tay, ông ta chặt vào cổ khiến cô ấy ngất xỉu.

“Mang tiểu thư đi trước.”

“Vâng.”

Hai thị nữ một trái một phải đỡ Cung Nghê Thường rời đi từ hậu viện.

Mà Cung Vô Địch thì nhanh chóng đi tới phòng của Cung Nghê Thường, ông ta mở cơ quan khiến sàn nhà hạ xuống thì thành công tìm được cây đàn được chạm trổ bằng xương cốt lớn bằng nắm tay...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK