Chắt trai có bản lĩnh thì nhất định ông cụ như ông ấy khẳng định rất cảm thấy rất hãnh diện.
Bên kia. Mặc dù Lý Trạch Vũ đã thề rằng không có chuyện ngoài ý muốn, nhưng đám người Tô Cẩn Hoa sợ rằng có bãy, nên vẫn bảo quân phủ phía Nam điều động mười nghìn viện binh.
Hơn một nghìn quân hạm, chiến hạm, máy bay chiến đã được điều động, thậm chí ngay cả tàu sân bay cũng có một chiếc bị điều động tới đánh trận.
Tình huống như vậy khiến người dân trên đảo bàng hoàng.
Mọi người ở đây còn đang suy đoán đã xảy ra chuyện gì thì cơ quan hành chính tuyên bố một thì tin tức nặng ký.
Trong chốc lát, tất cả dân chúng trên đảo đều sôi sục.
Phần lớn dân chúng đập bàn khen ngợi, cho rằng cuối cùng lòng người của Văn phu nhân không biến mất, trong thời khắc mấu chốt đã biết quay đầu.
Còn có một bộ phận nhỏ thì ngược lại. Bọn họ cho rằng sống ở đây rất tốt, hoàn toàn không cần phải ăn nhờ ở đậu. “Tại sao đang êm đẹp mà xảy ra chuyện này vậy?”
“Xin mời cơ quan hành chính thay đổi ý định ngay lập tức, nếu không chúng tôi sẽ đi biểu tình kháng nghị đến cùng!”
“Chúng tôi không muốn quay về...”
Rất nhanh, trên đường cái xuất hiện không ít nhóm người phản đối đi biểu tình kháng nghị.
Cho nên khi người được nước Hạ phái tới tiếp quản chuyện này vừa đến thì nhiệm vụ đầu tiên chính là muốn trấn áp đám dân bạo loạn này.
Nhưng mà không đợi bọn họ ra tay thì trên đường cái lại có thêm nhiều người đứng đắng mang nhiệt huyết tụ họp.
“*** mẹ mày! Ông đây đánh chết những tên chó săn của Hán gian này!” “Thân là con cháu Viêm Hoàng, lương tâm của mấy người bị chó gặm rồi à!”
“Mọi người đừng nói nữa, trực tiếp đánh chết những tên súc sinh này là xong...”
Phần tử chính phái đông hơn phần tử phản diện rất nhiều, rất nhanh những phần tử phản diện đã tan rã.
Một khi có một người dám đứng ra phản đối thì sẽ bị vô số người chính phái hợp tác tấn công.
Thời gian dần trôi qua, không còn có âm thanh phản đối nữa.
“Quân Đế, bây giờ cậu có thể buông tha cho tôi chưa?”
Văn phu nhân tội nghiệp cầu xin tha thứ!
Tô Đại Cẩu sưng mặt sưng mũi còn đang dập đầu, cái phía sau còn dùng sức mạnh hơn trước, chỉ là cái đầu bị dập nát cũng không nghe thấy câu nói tha thứ
của Lý Trạch Vũ.
Trước đó Tiêu Mỹ Mỹ tận dụng việc bàn giao công tác để chạy trốn, chỉ tiếc bà ta còn chưa đi tới sân bay đã bị binh sĩ Nam Cương bắt giữ.
Cho nên Văn phu nhân và Tô Đại Cẩu sớm đã sớm mất suy nghĩ chạy trốn.
“Bỏ qua cho mấy người?”
Lý Trạch Vũ với vẻ mặt 'Bà đừng nói đùa nữa, lắc đầu nói: “Đừng nói tới việc tôi không có quyền lực lớn như vậy, cho dù có thì theo suy nghĩ của tôi cũng. không có khả năng thả mấy người đi!”
“Hảt”
“Hả?”
Văn phu nhân và Tô Đại Cẩu sửng sốt.
Lý Trạch Vũ giang tay ra, bất đắc dĩ nói: “Chẳng mấy chốc sẽ có người đến dẫn các người đi, về phần kết cục của các người... Ôi!”
Nói đến đây thì hắn thở dài, tiếc nuối nói: “Nể tình các người đã phối hợp với tôi lần này, chắc hẳn các người sẽ không ăn củ lạc, nhưng chắc chắn sẽ không thoát khỏi chuyện ngồi tù mục xương.”
“Quân Đế, xin cậu hãy tha cho tôi!” “Quân Đế, tôi có thể tặng tất cả tài sản cho cậu, chỉ cần cậu thả tôi đi!” “Chỉ cần tha cho tôi thì cậu ngươi muốn cái gì tôi sẽ đáp ứng cho cậu...”
Mặt mày của Văn phu nhân và Tô Đại Cẩu đều xám như tro.
Hơn nửa đời người hai người đều trải qua cuộc sống hơn người khác, nhất định không thể nào chấp nhận được chuyện bản thân trở thành tù nhân.
“Thân là một người bình thường, đúng là tôi thích tiền và cũng thích người đẹp, nhưng mà..."
Lý Trạch Vũ nhún vai, tỏ vẻ không có cách nào khác.
“Các người vơ vét tiền bẩn từ mồ hôi nước mắt của nhân dân, cho dù tôi có một trăm cái lá gan tôi cũng không dám thả các người.