Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, cường giả ninja Akasaka Moto bị giết chết trong một chiêu.

Kết quả này nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Trong đó người khiếp sợ nhất là Koizumi, mặc dù thực lực của hắn ta mạnh hơn Akasaka Moto, nhưng tuyệt đối không giết được đối phương trong một chiêu như thế.

Nhưng mà Nam Cung Thạc làm được.

Như vậy chẳng phải có nghĩa thực lực người áo đen trước mặt này ở trên hắn 1a.

Chỉ trong phút chốc, giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Koizumi chảy xuống. “Minh chủ, người hầu này của anh rốt cuộc là thần thánh phương nào?” “Mạnh quá rồi.”

“Già đây mặc cảm..” Chưởng môn các phái càng tò mò về thân phận của Nam Cung Thạc.

Phương trượng Đức Viễn nhíu mày, nỉ non nói: “Mười mấy năm trước, lão nạp. từng giao thủ với Đại hộ pháp Vu giáo Nam Cung Thạc, cước pháp của đối phương rất giống với vị thí chủ Tiểu Nam này.”

“Không sai!”

Sư thái Diệt Tình cau mày nói: “Người hầu của Lý minh chủ này tuyệt đối

không phải là hạng người hời hợt, Thiên Tàn Cước của hắn ta đã luyện tới đỉnh cao, một cước vừa nấy cho dù là bần ni cũng chưa hẳn có thể tiếp được.”

Lý Trạch Vũ cười ha ha nói: “1 không cần suy đoán quá nhiều.”

Hắn chỉ là người hầu của bổn minh chủ thôi,

“Lý minh chủ, lúc trước anh từng nói cước pháp người hầu này của anh chính là anh dạy, vậy chẳng phải có nghĩa Thiên Tàn Cước của anh còn mạnh hơn hắn à?

Tống Thành Công hoài nghỉ hỏi.

Nụ cười trên mặt Lý Trạch Vũ cứng lại, ngạc nhiên nói: “Cái này thì thôi... Bổn minh chủ không có hứng thú với võ công cấp thấp như “Thiên Tàn Cước, cho nên cứ đưa cho người hầu này của tôi vậy.”

Mọi người bày tỏ “thì ra là thế”.

Nam Cung Thạc trên võ đài hừ lạnh một tiếng.

Dám nói Thiên Tàn Cước là võ công cấp thấp, hiện nay trên đời có lẽ cũng chỉ có Lý Trạch Vũ nói ra được.

“Còn có ai!" Nam Cung Thạc căng cổ hét.

Tiếng nói khàn khàn kia phối hợp với khí thế hào hùng phát tán tên người, cho người ta một loại cảm giác bất khả chiến bại.

Dân chúng nước Nhật ở hiện trường im lặng, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía Koizumi.

Tano Futao nhíu chặt mày nói: “Anh Koizumi, anh... anh có nắm chắc không?”

Do cái chết của Akasaka Moto, tự tin lúc trước của Koizumi đã sớm không còn sót lại gì, thậm chí ngay cả dũng khí lên võ đài cũng không có.

Nhưng nếu bây giờ lùi bước, vậy sau này hắn ta cũng không có mặt mũi đặt chân ở nước Nhật.

Vừa nghĩ tới đây, Koizumi nhìn về phía Akino Tsuru bên cạnh, ra vẻ bình tĩnh nói: “Cậu lên trước.”

“ỒI” Akino Tsuru khế nhếch miệng.

Ngay cả Koizumi cũng không có dũng khí, gã ta càng không cần nhắc tới nữa. “Gái gì đó, anh Aota, không bằng tặng vị trí xuất chiến cho anh nhé?”

Akino Tsuru ra vẻ khiêm tốn nói.

Nhưng mà Aota Nishi lại không phải kẻ ngu, lúc này gã cười lạnh nói: “Cơ hội vang danh thiên hạ này vẫn nên để lại cho anh Thu Đằng đi.”

Lên cũng không được, không lên cũng không được, Akino Tsuru tiến thối lưỡng nan.

“Các người rốt cuộc phái ai ra sân? Còn không phái người ứng chiến tôi sẽ xem như các người nhận thua.” Lý Trạch Vũ cao giọng quát.

Sắc mặt Tano Futao hoàn toàn đen lại nói: “Anh Akino lên trước.”

“Hội trưởng, tôi...” Akino Tsuru biết bản thân đi lên xong sẽ chết, sao có thể đồng ý được.

Tano Futao hừ lạnh nói: “Đừng quên tiền đặt cược giữa đối phương và chúng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK