Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Qua sự điều tra kĩ lưỡng tỉ mỉ, chúng tôi đã xác định phần tử chủ mưu tập kích khủng bố là một người nước Hại”

“Hy vọng nước Hạ sẽ không bao che cho thủ phạm, giao nộp người này cho. chúng tôi tiến hành trừng trị hắn!”

“Nếu nước Hạ vẫn khăng khăng bao che, có lối suy nghĩ lệch lạc, chúng tôi sẽ thực hiện các biện pháp quân sự cần thiết

Đây là phát ngôn của người đứng đầu FBI là Naloni đưa ra trong buổi họp báo công khai.

Hoàng Thành, Phủ Long Chủ. Bảy ông lớn góp mặt, Tô Cẩn Hoa là chủ toạ, ai nấy đều mang vẻ mặt u ám. “Rầm!”

Ninh Trạch Bình đập tay lên bàn hội nghị, không thể kiềm chế lửa giận: “Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng...”

Sau khi Nhà Trắng bị oanh tạc, toàn thế giới đều đổ dồn sự chú ý lên nước Mỹ, nhưng không ai ngờ nước Mỹ lại trực tiếp chĩa mũi nhọn về phía nước Hạ.

Nếu các người dám không giao người, chúng tôi cũng dám xuất binh! Đây là một lời đe doạ trần trụi! “

Lão Ninh, lúc này chúng ta nhất định phải bình tĩnh!”

“Đúng vậy, càng trong tình hình nguy cấp thì chúng ta càng không thể mất kiểm soát, cần ứng phó. một cách bình tĩnh”

Mọi người lần lượt khuyên nhủ. Ninh Trạch Bình tỏ rõ vẻ phẫn nộ, nói: “Người ta đã coi chúng ta như quả hồng mềm dễ nắn, bình tĩnh kiểu gì bây giờ, cứ trực tiếp khai chiến với bọn chúng là được!”

“Tuyệt đối không nên, khai chiến là đi ngược với kế hoạch phát triển của chúng tai”

“Tôi cảm thấy đề nghị của lão Ninh cũng được lắm. Chúng ta đã nhẫn nhịn lâu như vậy rồi, đây là lúc ta phô bày sức mạnh với toàn thế giới...”

Các ông lớn của hai phe chủ chiến và phe chủ hoà thi nhau nêu lên ý kiến của mình.

Tô Cẩn Hoa gõ ngón tay lên bàn hội nghị, định thần lại sau một hồi suy nghĩ sâu xa, nói: “Tạm thời chưa đến mức vạn bất đắc dĩ, không nên ứng chiến!”

“Lão Tô, chẳng lẽ chúng ta phải giao nộp người hả?”

Ninh Trạch Bình cau mày, nói: “Chưa cần nhắc đến ông cụ Lý và Định Quốc, chính bản thân Trạch Vũ cũng đã lập rất nhiều công lao to lớn cho Tổ quốc..”

Không chờ Ninh Trạch Bình nói hết câu, Tô Cẩn Hoa đã xua tay ngắt lời: “Tôi có nói tôi muốn giao người à? Ông kích động làm gì!”

Ặc...

Ninh Trạch Bình lập tức im miệng.

Tô Cẩn Hoa nhíu chặt mày, không ngừng nhả khói thuốc. Nhìn cũng biết ông đang lo lắng thế nào.

Cùng lúc đó, ở Khoa học kỹ thuật Vân Dương.

Trần Thanh Tuyết vẫn đang vùi đầu vào công việc.

“Két... Cộp cộp!! Rầml!!"

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Trần Thanh Dao tất tả chạy vào.

“Có chuyện gì mà em vội vàng hốt hoảng thế?”

Trần Thanh Tuyết nhăn mày.

Song, Trần Thanh Dao chưa kịp lên tiếng thì đã lại có một cô gái tiến vào. Diệp Khuynh Thành!

Trần Thanh Tuyết không hiểu vì sao em gái lại đi cùng Diệp Khuynh Thành. “Chị, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Trần Thanh Dao có chút sốt ruột, nói: “Anh rể đang gặp nguy hiểm, chúng ta nhất định phải giúp đỡ anh ấy!”

“Anh ấy làm sao?”

Nghe thấy là chuyện có liên quan đến Lý Trạch Vũ, Trân Thanh Tuyết lập tức. trở nên căng thẳng.

Trần Thanh Dao nhìn sang Diệp Khuynh Thành, “Diệp tiểu thư, hay là cô nói đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK