Lý Trạch Vũ chắp hai tay sau lưng, khẽ vuốt cằm, nhìn trực thăng dần dần đáp xuống, Nam Cung Thạc mặc một bộ đồ màu đen đang nhanh chân bước xuống.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Lý Trạch Vũ?"
"Thủ lĩnh Tà giáo?"
"Cậu nói gì cơ?”
Giọng nói khàn khàn của Nam Cung Thạc đột nhiên cao vút lên.
"Ồ, nói nhầm!"
Lý Trạch Vũ cười khà khà: "Hẳn đây là Đại hộ pháp nhỉ?"
"Hừ?"
Nam Cung Thạc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén như chim cắt nhìn chằm chằm Lý Trạch Vũ, tựa như muốn nhìn thấu người thanh niên dám công khai đối đầu với ông ta.
Thế nhưng ông ta quan sát một lúc lâu, Lý Trạch Vũ cũng chỉ là đẹp trai hơn bình thường một chút, trừ chuyện này ra thì cũng chẳng còn chỗ nào siêu phàm.
À, vẫn có một điểm!
Ánh mắt thằng nhóc này nhìn mình sao mà thiếu đòn thế chứ?
"Chỉ một mình cậu tới thôi sao?"
Nam Cung Thạc giống như đang chất vấn vậy.
Lý Trạch Vũ nhún vai nói: "Đại hộ pháp hy vọng tôi mang thêm người tới à?”
Nghe thế, Nam Cung Thạc híp mắt lại, cười nhạt nói: "Nếu như bổn tọa muốn hại cậu, thì cho dì cậu có mang bao nhiêu người tới cũng vô dụng."
"Đại hộ pháo, cái tính cách giả dối 13??? này của ông phải sửa đi, nếu không sẽ chịu thiệt đấy?"
Lý Trạch Vũ vô cùng khinh thường nói.
Võ công có giỏi hơn nữa cũng sợ dao phay, cho dù bản lĩnh của ông có giỏi thế nào, ông có thể trốn đi đâu nếu bị đại bác bắn?
Cho dù ông có may mắn tránh được, thế nếu như một lần bắn một trăm tám mươi viên thì sao?
"Hừ!" Nam Cung Thạc thầm nhắc nhở mình hết thảy phải lấy đại cục làm trọng, vì thế chuyển đề tài: "Trước đó cậu gọi điện thoại, nói rằng biết tung tích của Ngự long thần công ở đâu?”
"Đúng vậy!" Lý Trạch Vũ gật gật đầu.
Thấy thế, hơi thở Nam Cung Thạc bỗng trở nên dồn dập, thốt lên: "Ngự long thần công ở đâu?"
Lý Trạch Vũ cười cười, không nói gì.
Hử?
"Bổn tọa khuyên cậu, rượu mời không uống đừng có thích uống rượu phạt."
Nam Cung Thạc uy hiếp công khai: "Cho tới giờ chưa có ai dám trêu đùa bổn tọa, hôm nay nếu như cậu không cho bổn tọa một câu trả lời hài lòng, thì e là phải ra đi ở tuổi còn xanh trước tượng phật này đấy."
"Đến đi, ông đây đứng đây, có giỏi thì mày tới động vào ông đây xem nào!"
Lý Trạch Vũ kêu gào ầm ï.
Ánh mắt Nam Cung Thạc lạnh lẽo, nhưng vẫn nén nhịn không ra tay.
Lỡ như Lý Trạch Vũ biết tung tích của Ngự long thần công, giết chết hắn thì mất nhiều hơn được.
"Lý Trạch Vũ, chỉ cần cậu nói cho bổn tọa biết tung tích của Ngự long thần công, bổn tọa đảm bảo nửa đời sau của cậu vinh hoa phú quý hưởng không hết!"
Nam Cung Thạc bắt đầu hứa hẹn lợi ích. 'Thế nhưng Lý Trạch Vũ không hề dao động, lắc đầu nói: "Mấy thứ như tiền tài đối với tôi chỉ là một con số, còn quyền lực ấy à? Haha, ông đi hỏi thăm mà xem,
cả Hạ Quốc này ai dám láo xược trước mặt tôi?"
Mặc dù lời nói như thế rất ngông cuồng, nhưng Nam Cung Thạc biết đối phương không hề phóng đại.
Suy cho cùng cũng là thiếu gia của gia đình quyền quý bậc nhất, đúng là có thể mở miệng nói ra câu này.
"Vậy cậu muốn cái gì? Gái đẹp?" Nam Cung Thạc thử thăm hò hỏi. "Hahaha..."
Lý Trạch Vũ ngửa đầu lên trời cười to, sau đó nhìn Nam Cung Thạc bằng ánh mắt giống như nhìn thằng ngu: "Ông cảm thấy tôi thiếu phụ nữ à?"
"Cái này cũng không cần, cái kia cũng không muốn... mẹ nó!"
"Thằng nhóc kia mày nên thành thật trả lời đi, nếu không đừng trách bổn tọa không khách sáo."
Nam Cung Thạc không thể nhịn được nữa mà chửi tục, đồng thời lòng nhẫn nại cũng đã đến đỉnh điểm. .
||||| Truyện đề cử: Sát Thần Chí Tôn |||||
Lý Trạch Vũ làm bộ như "Ôi, tao sợ quá hà!", nói: "Đại hộ pháp đừng kích động, hợp tác mà, đương nhiên phải có lòng thành chứ đúng không?”
"Hửm, nói điều kiện của cậu đi."