Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn đêm buông xuống, những tiếng kêu rên đau đớn khôn nguôi liên tục truyền từ trong hang động ra.

“Cộp cộp!”

Một chiếc Toyota Land Cruiser dừng bên ngoài hang động. “Loảng xoảng!”

Cửa xe mở ra, Triệu Như Mộng mặc áo khoác lông chồn màu đen bước xuống.

“Đại tiểu thư!”

“Đại tiểu thư!”

Hai gã đàn ông canh giữ ngoài hang động bước nhanh tới để nghênh đón. Triệu Như Mộng khẽ gật đầu: “Các người lui trước đi.”

“Rõ!”

“Rõ!”

Hai gã đàn ông kia đồng thanh, sau đó cất bước rời đi.

Mãi đến khi hai người họ đi xa, Triệu Như Mộng mới đi vào hang động đá. Bên trong động đá.

Một ông già đầu tóc bù rù, quần áo tả tơi bị trói chặt bằng dây xích sắt đặc chế, tứ chỉ bị móc sắt xuyên qua và trói vào cây cột đá.

“Hô... Hô..." Vài tiếng kêu rên phát ra từ miệng ông già, khi thấy Triệu Như Mộng bước vào, sự oán hận khó giấu nổi hiện rõ trong đôi mắt ông già.

“Thánh Vương!” Triệu Như Mộng khẽ cười với biểu cảm tà ác khó diễn tả được bằng lời.

Không một ai dám tin rằng ông già bị xích sắt trói chặt đây lại chính là Hách Liên Vô Tình - người vừa chạy thoát chưa được bao lâu! Mà người khống chế lão ta lần nữa lại chính là người cứu lão ta ra khỏi địa cung Triệu Như Mộng!

Thật là nực cười. “Ha ha ha ha ha..."

“Bổn tọa sống một đời anh minh, thật không ngờ tới cuối cùng lại thua dưới tay một con nhóc như cô.”

Hách Liên Vô Tình hối hận vì trước đây đã không dứt khoát nhưng cũng vô dụng.

Cả đời chơi chim ưng, cuối cùng lại bị chim ửng mổ cho mù mắt, đây là hình ảnh chân thực nhất để nói về lão ta!

Triệu Như Mộng cũng không diễu võ dương oai như kẻ chiến thắng, cô ta càng không châm chọc cười nhạo, chỉ ngồi xổm trước mặt Hách Liên Vô Tình, lắc đầu cười khẩy: “Thánh Vương, đừng suy nghĩ quá đơn giản, ông có biết vì ngày hôm nay mà hai mẹ con tôi phải chuẩn bị trong bao lâu không? Mẹ con chúng tôi phải trả giá đắt thế nào?”

Hách Liên Vô Tình nhìn đối phương bằng ánh mắt lạnh băng sắc bén, hỏi ngược lại: “Độc Cô Thiên Thu năm đó là gì của cô?”

“Cái này quan trọng ư?”

“Quan trọng!” Hách Liên Vô Tình nói với thái độ vô cùng kiên định: “Ít nhất cũng phải để bổn toạ chết mà không thấy khó hiểu!”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Cũng đúng, Thánh Vương là một đại anh hùng, không thể để ông chết trong mơ hồ được.” Triệu Như Mộng đứng thẳng người, giống như đang dần chìm vào ký ức.

Năm đó, Độc Cô Thiên Thu muốn báo thù thay đồ nhi, khiến không ít võ lâm hào kiệt Trung Nguyên tắm trong máu. Sau đó Tô Thắng Thiên - người đã ở ẩn nhiều năm rời núi đòi lại công bằng thay giới võ lâm, hơn nữa còn gửi thư khiêu chiến cho Độc Cô Thiên Thu!

Mặc dù Độc Cô Thiên Thu rất tin tưởng vào khả năng của mình, nhưng hắn ta cũng nghe nói qua những lời đồn về Tô Thắng Thiên, từ trước đến giờ hắn ta luôn là người thận trọng, vậy nên hắn ta đã tìm một con chim cánh cứng là Hách Liên Vô Tình.

Trái tim Hách Liên Vô Tình sáng như gương, nếu muốn Vô Tình Thần cung của mình thống trị giới võ lâm, tất nhiên Tô Thắng Thiên sẽ là chướng ngại vật cuối cùng của lão ta. Vì thế Hách Liên Vô Tình đã đồng ý lời thỉnh cầu của Độc Cô Thiên Thu mà không hề do dự, hai bên liên thủ diệt trừ Tô Thắng Thiên.

Cứ như vậy, Độc Cô Thiên Thu đã chấp nhận lời khiêu chiến của Tô Thắng Thiên. Hai bên đã đại chiến ở Tây Hồ suốt một ngày một đêm.

Cuối cùng Độc Cô Thiên Thu không địch lại Tô Thắng Thiên, mà Hách Liên Vô Tình cũng không hề ra tay ngăn cản, mặc cho Tô Thắng Thiên chém giết Độc Cô Thiên Thu!

“Thánh Vương đây đúng là giỏi tính toán!” Triệu Như Mộng cười khẩy một tiếng, đồng thời giơ ngón tay cái lên.

“Nếu lúc ấy Thánh Vương ra tay, giới chính đạo võ lâm tất nhiên sẽ bảo vệ Tô Thắng Thiên, và Vô Tình Thần cung cũng sẽ chịu tổn thất không hề nhỏ! Ngoài cái này ra, Thánh Vương cũng nhìn ra một vấn đề là Tô Thắng Thiên giống như dầu hết đèn tắt, không trận chiến ấy ông ta cũng chẳng sống thêm được bao lâu! Quan trọng nhất là...”

Triệu Như Mộng dừng lại, sau đó thấp giọng bổ sung: “Thánh Vương cũng không muốn Độc Gô Thiên Thu sống tiếp, dù sao thì thực lực của người này không thua kém Thánh Vương là mấy. Nếu giữ lại Độc Cô Thiên Thu biết đâu lại thành nuôi ong tay áo, vì thế Thánh Vương đã tự ý phá vỡ thỏa thuận giữa hai người, để mặc Tô Thắng Thiên chém giết Độc Cô Thiên Thu bên cạnh Tây Hồ!”

Hách Liên Vô Tình ngơ ngẩn thất thần, im bặt.

Mãi một lúc lâu sau, Triệu Như Mộng bình tĩnh hỏi: “Có phải Thánh Vương nghĩ hai mẹ con tôi là hậu duệ của Độc Cô Thiên Thu không?”

Nghe tới đây, Hách Liên Vô Tình lập tức hoàn hồn: “Độc Cô Thiên Thu không. có hậu duệ, năm đó rất nhiều võ lâm hào kiệt đã chứng thực chuyện này.”

Nói tới đây, Triệu Như Mộng nở nụ cười xấu xa: “Thật ra thì... Triệu Thiên Lôi là ông cố tôi!”

Triệu Thiên Lôi!

Đồng tử của Hách Liên Vô Tình bỗng co rụt lại...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK