Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đi thay quần áo đi."

"Anh đi ra ngoài."

Triệu Như Mộng yêu cầu.

"Đều là đôi vợ chồng già, cũng không phải chưa từng xem..." "Anh đi ra ngoài!"

Lý Trạch Vũ còn muốn giở trò lưu manh, Triệu Như Mộng cao giọng hét lớn suýt chút nữa khiến cho lỗ tai của Lý đại đương gia thủng mất.

Một mình Triệu Như Mộng ởi vào trong toilet, cầm lấy bộ quần áo thay một lượt.

Kích cỡ rất phù hợp, ngay cả kích thước của áo trong cũng không chênh lệch giống như lòng sông so với mặt biển!

Dù sao Lý đại đương gia cũng là cao thủ săn mồi, số người phụ nữ hắn đã chạm qua nhiều không đếm được chứ đừng nói là sờ qua, chỉ cần nhìn một cái đã có thể đoán được số đo ba vòng của đối phương.

Một lát sau.

Triệu Như Mộng đi từ trên du thuyền xuống.

Lý Trạch Vũ ngừng nói chuyện phiếm với Bute, xoay người vẫy tay: "Chúng tôi đi đây."

Sau khi nói xong chỉ lên một chiếc máy bay trực thăng: "Em đi lên đó chờ anh trước đi."

Triệu Như Mộng không nói gì, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của người khác, đi lên máy bay trực thăng giống như chạy trốn.

Lý Trạch Vũ ôm Bute một cái, lại bắt tay một cái.

Bute vừa vẫy tay vừa nói: "Chờ đến khi chiến tranh giữa nước Hùng và nước

Tiểu Lan kết thúc, tôi sẽ đến nước Hạ tìm anh, đến lúc đó phải giới thiệu cho tôi mấy em gái xinh xắn đấy nhé!"

"OK!"

Lý Trạch Vũ khoa tay múa chân làm một cái thủ thế, lập tức thao tác máy bay trực thăng cất cánh.

Triệu Như Mộng nghiêng đầu liếc nhìn Lý Trạch Vũ một cái, vẻ mặt trở nên phức tạp.

Một lúc lâu sau. Cô ta không nhịn được hỏi một câu: "Mẹ của tôi, bà ấy vẫn khỏe chứ?"

"Cơ thể không có việc gì cả, nhưng mà có lẽ trái tim của bà ấy bị cô con gái bất hiếu như em khiến cho tổn thương không nhẹ."

Lý Trạch Vũ không quay đầu lại, đáp.

Nghe vậy, Triệu Như Mộng rơi vào trầm mặc.

Không khí trở nên có chút áp lực.

Lý Trạch Vũ nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu của cô ta, không khỏi an ủi một câu: "Lần này cứ coi như em đến kỳ phản nghịch là được rồi, sau này trở về phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ em nói, bà ấy sẽ tha thứ cho em."

"Ừm."

Triệu Như Mộng nhẹ nhàng gật đầu.

Sau sáu bảy giờ, mặt trời đã phải xuống núi.

Máy bay trực thăng vững vàng đáp xuống bộ lạc.

Sau khi Yêu Cơ nhận được tin tức đã chạy tới trước.

"Mẹ ơi!"

Triệu Như Mộng nghẹn ngào gọi một tiếng.

Yêu Cơ bật thốt lên đáp lại, đôi mắt lập tức đỏ lên.

"Giải tán đi giải tán đi."

Lý Trạch Vũ phất tay ý bảo những người dân chăn nuôi ở bộ lạc rời đi. Hai mẹ con bốn mắt nhìn nhau, sau đó ôm lấy nhau.

"Mẹ ơi, con sai rồi!"

"Không sao không sao, sau này con đừng tái phạm là được."

'Thấy một màn như vậy, Lý Trạch Vũ không hề đi lên quấy rầy, biết điều lựa chọn rời đi.

"Lý Trạch VũI" Đúng lúc này, Triệu Như Mộng nhẹ nhàng đẩy Yêu Cơ ra, từ phía sau đuổi tới. Lý Trạch Vũ xoay người nhìn lại: "Còn có việc gì sao?"

Dường như Triệu Như Mộng đã lấy lại dũng khí, hỏi: "Anh... Anh... Trước đó anh gọi em là bà xã, là nhận em rồi đúng không?”

Hả...

Lý Trạch Vũ hơi ngẩn ra, vốn định nói rằng 'Chỉ là lời nói đùa mà thôi, thật sự không đảm đương nổi, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt mong chờ của Triệu Như Mộng thì không khỏi cười khẽ, nói: "Đương nhiên là nhận thật rồi, chúng ta đã bái đường rồi mài"

"Hì hì!"

Triệu Như Mộng nở nụ cười.

"Nhớ kỹ lời trước đó anh nói, anh sẽ chọn ngày đến thăm em."

Trước khi rời đi Lý Trạch Vũ không quên nhắc nhở Triệu Như Mộng một câu như vậy.

"Hừ!"

Vẻ mặt của Triệu Như Mộng đang vui vẻ bỗng dưng nghiêm mặt, xoay người muốn đi.

Lý Trạch Vũ cũng thả người nhảy lên máy bay trực thăng nhưng lại không định về nhà mà là muốn đến đảo Thiên Đường một chuyến...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK