“Ừ, về thôi.” Elif vung tay lên, dẫn đầu ngồi lên xe. Mấy tiếng sau, hội nghị Nhà Trắng lại lân nữa được triệu tập.
Dineo quan tâm hỏi: “Chủ tịch Đại hội đồng, tôi nghe Naloni nói ông đã nói chuyện ổn thỏa với lão quái vật kia rồi đúng không?”
“Ừ, tôi đã nói chuyện ổn thỏa với đối phương!” Như Elif đã đoán trước được. Trong phút chốc, mắt của Dineo và hai người kia đều sáng rỡ.
Dù sao chỉ cần bình ổn sự kiện lớn này, thì bọn họ không phải lo cuốn gói chạy lấy người nữa!
Elif nhẹ nhàng nói: “Ý của Bruce là, chỉ cần chúng ta chấp nhận lãnh địa của bọn họ, sau này định kỳ cung cấp máu tươi cho bọn họ, thì bọn họ đảm bảo sau
này nước Mỹ sẽ không xuất hiện chuyện hút máu nữa.”
“A? Vậy chẳng phải chúng ta sẽ giống như nước Anh, phải vĩnh viễn nuôi đám quái vật này sao?”
“Không đúng, phải là nước Anh đẩy cục diện rối rắm cho chúng ta tiếp nhận!” “Nếu dân chúng biết chuyện này, chắc chắn sẽ không đồng ý...”
Bọn Dineo lần lượt lên tiếng.
Nhìn quanh ba người bọn họ một lượt, rồi Elif lạnh lùng hỏi: tại mọi người còn cách nào tốt hơn không?”
Các vị, vậy hiện
Ơ.. Lời vừa dứt, bọn Dineo lập tức im bặt.
“Khu lãnh địa đó lúc trước đã đồng ý cho bọn họ, cung cấp máu tươi theo định kỳ cũng không phải việc gì khó, còn về phần dân chúng, ha hả ~~”
Elif cười khẩy vài tiếng, nói: “Chỉ cần không để họ biết là được mà đúng không?”
Ba người bọn Dineo nhìn nhau, sau đó đều gật đầu, dường như đã chấp nhận lời đề nghị của Elif.
Người khác có chết không bọn họ không quan tâm, ít nhất là bọn họ sẽ không phải lo lắng bị cho về hưu non nữa.
Kết quả là. Sáng sớm hôm sau, quân đội của Thánh Đình bị đưa về.
Nếu đã thỏa thuận xong với Bruce, thì không cần phải nuôi đám người này nữa.
Ngay sau đó, bốn người Elif, Dineo và hai người kia tự mình chủ trì cuộc họp báo, đầu tiên mấy người bọn họ hứa hẹn, gia đình của những nạn nhân trong sự kiện lần này sẽ nhận được một khoản bồi thường!
Tiếp đến, bọn họ tuyên bố đã diệt trừ được hơn một ngàn con quỷ hút máu, số quỷ hút máu còn lại đã bị bọn họ đuổi đi, đảm bảo rằng sẽ không còn con quỷ hút máu nào xuất hiện trong lãnh thổ nước Mỹ nữa.
Cảm xúc của người dân nhanh chóng được trấn an.
Nhìn chương trình thời sự phát sóng trực tiếp trên TV, Lý Trạch Vũ cười nhạt, hính khách quả nhiên là đám tẩy não giỏi nhất thế gi
“Nếu không biết tẩy não, thì sao có thể quản lý được đất nước lớn như vậy?” Ngân Hồ hoàn toàn đồng ý với điều này.
Sau đó cô lại hỏi: “Kế tiếp anh có tính toán gì không?”
“Chuyện ở đây đã kết thúc, tôi chuẩn bị về nhà.”
Lý Trạch Vũ nhìn về hướng đông, lòng trào dâng cảm xúc ngổn ngang.
Trước đây, hắn hoàn toàn không hiểu thế nào là nỗi nhớ nhà, nhưng giờ đây hắn đã hiểu.
Phòng ở không đại diện cho gia đình, nơi có những người mình quan tâm mới thực sự là nhà.
“Quân Đế, anh thật sự thay đổi rồi, so với trước đây thì giờ anh có thêm một phần trách nhiệm.”
Ngân Hồ đột nhiên cảm thán.
“Thay đổi à?”
Lý Trạch Vũ cười tự giễu, nói: “Chắc là vậy! Nhưng tôi rất thích bản thân ở hiện tại"
Ngân Hồ ra vẻ nghiêm túc, nói: “Tôi cũng thích.”