Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Thành, nhà họ Lý.

Chỉ trong một đêm, mái đầu đen nhanh của Lý Định Quốc bỗng chốc bạc đi vài phần, dung mạo thoạt nhìn như già thêm mười tuổi.

Ông ấy ngắm bức hình trên tay, hai mắt đỏ ngầu đến là dọa người, giây sau, hàng lệ nóng bỏng tràn ra từ khóe mi, nước mũi cũng nối sát gót theo sau.

“Lý soái, xin ngài hãy nén đau thương!” Trâu Hổ đứng bên cạnh an ủi.

Lý Định Quốc lắc nhẹ đầu, rất muốn nói một câu mình không sao, nhưng lời đến khóe môi lại không tài nào bật thốt ra được. Con trai chết trận, giờ đứa cháu duy nhất cũng lìa đời, thử hỏi sao ông ấy chịu đựng nổi đây?

Trâu Hổ thở dài, nhất thời cũng không biết phải khuyên nhủ thế nào.

Lý Định Quốc càng khóc càng lớn tiếng, lão tướng quân rong ruổi trên lưng ngựa cả đời, chẳng biết đã rưới không biết bao nhiêu màu tươi tế chiến trường,

nhưng lại chưa từng chảy nhiều nước mắt tựa như hôm nay.

Từ đây, có thể thấy địa vị của cháu trai trong lòng ông ấy quan trọng tới cỡ nào.

“Định Quốc!” Giọng Lý Viễn Sơn vọng tới.

Lý Định Quốc vội lau khô nước mắt, nước mũi tèm lem trên mặt, muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Ông ấy và Trâu Hổ cùng hướng mắt về phía cửa, đập vào mắt là Lý Viễn Sơn vốn mạnh khỏe, thân thể cường tráng thế mà giờ lại phải dựa vào Tằng Thiết Trụ để bước đi.

“Cha!” Lý Định Quốc vội chạy tới nâng ông ấy.

Lý Viễn Sơn phẩy tay ngăn cản, hỏi: “Mau nói thật cho cha biết đi, có phải Trạch Vũ đã xảy ra chuyện rồi không?”

“Không, không phải.” Lý Định Quốc muốn giấu, nhưng hai mắt đã bán đứng †âm trạng của ông ấy.

Lý Viễn Sơn nhìn bức ảnh bị ông ấy siết chặt trong tay, vội vàng vươn tay giành lấy, là tấm hình chụp lúc Lý Trạch Vũ tốt nghiệp đại học.

“Nói!” Lý Viễn Sơn quát lớn.

Lý Định Quốc mấp máy môi hồi lâu, cuối cùng vẫn không đành lòng báo sự thật bi thương này cho người cha già của mình biết.

“Cậu nói tôi nghe!” Lý Viễn Sơn lại chỉ tay về phía Trâu Hổ. “Thưa cụ, tôi... tôi...” Trâu Hổ cũng thế, muốn nói lại thôi.

Lý Viễn Sơn nhìn chằm chằm Lý Định Quốc, nghiến răng nghiến lợi găn từng chữ một: “Có phải... Trạch Vũ... nó... mất rồi không?”

“Cha à, lần này Trạch Vũ đã làm rạng danh nước Hạ chúng ta, xem như, xem như... chết... không uổng phí.”

“Âm”

Trong nháy mắt, cả người Lý Viễn Sơn nghiêng ngả như sắp té, cũng may được Tằng Thiết Trụ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.

“Thả ra.” Sau khi ổn định cơ thể, Lý Viễn Sơn đẩy Tằng Thiết Trụ ra, con ngươi

trở nên ảm đạm, không chút sức sống, thẫn thờ xoay người lê bước ra khỏi sảnh chính, đám Lý Định Quốc theo sát phía sau.

“Rầm.”

Chưa đi được bao nhiêu bước, Lý Viễn Sơn đã hôn mê bất tỉnh.

“Cha!”

“Cụ..."

Tằng Thiết Trụ lanh lẹ ôm chặt lấy Lý Viễn Sơn.

“Mau, mau gọi bác sĩ tới đây!” Lý Viễn Sơn gân cổ quát.

Bác sĩ và y tá gia đình hay tin lập tức chạy tới, vội vàng nâng Lý Viễn Sơn lên cáng, đưa tới phòng y tế. Dù thế nào nhà họ Lý cũng là nhà giàu số một, tuy phòng y tế trong nhà không quá lớn, nhưng thiết bị chữa bệnh lại vô cùng tân tiến, cần thứ gì có thứ đó. Thậm chí, có thể tiến hành bất cứ loại phẫu thuật nào ở đây cũng được.

Bác sĩ thuần thục khám một lượt từ trên xuống dưới cho Lý Viễn Sơn, nhưng tình trạng của ông cụ rõ ràng không quá khả quan.

Tâm mười mấy phút sau, bên ngoài cổng nhà họ Lý xuất hiện vài chiếc Hongdi L5. Các nhân vật có máu mặt đã tới, dẫn đầu là Tô Cẩn Hoa. Dù gì Lý Viễn Sơn cũng là một trong số ít những người có công lớn với nước Hạ, thế nên sức khỏe của ông ấy vô cùng quan trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK