“Đúng là thằng nhóc đáng chết!” Trần Thanh Tuyết đấm đôi tay trắng như tuyết xuống tấm đệm.
Cùng lúc đó, Lý Trạch Vũ đã rời khỏi sân bay Hoàng Thành.
Đêm ba mươi, đây là ngày quan trọng nhất trong năm ở nước Hạ. Dù trước đó Lý Trạch Vũ có lang thang mỗi ngày một nơi chăng nữa, nhưng đến ngày này hắn vẫn phải về nhà, nếu không Lý Định Quốc sẽ lấy thắt lưng da thật đánh chết hắn.
Ba năm không ăn tết ở nhà, giờ trong lòng Lý Trạch Vũ có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Lý Viễn Sơn cũng lớn tuổi rồi, không biết hắn còn bao nhiêu năm bên cạnh ông cố của mình nữa. Tóm lại được đến đâu hay đến đấy!
Lý Trạch Vũ về đến nhà, dường như Lý Viễn Sơn đã chờ hắn từ lâu.
“Cháu về nhà mình à?”
“Nếu không thì về mấy mình ạ?” Lý Trạch Vũ hỏi lại với vẻ khó hiểu.
Lý Viễn Sơn liếc hẳn một cái, tỏ vẻ khinh thường: “Đồ vô dụng!”
Lý Trạch Vũ:???
“Không đưa được con gái nhà họ Trần về, cũng không đưa nổi con gái nhà họ Diệp về, cháu thử nói xem cháu còn có ích lợi gì không?” Lý Viễn Sơn càng nói càng giận.
Lý Trạch Vũ vốn định tâm sự với ông cố một số chuyện, nhưng riêng chủ đề này thì có lẽ không thể nói chuyện tiếp được nữa rồi.
Chạy thôi!
Lý Trạch Vũ vừa mới đi, Lý Định Quốc mới từ Bắc Cương về lại xuất hiện sau lưng hắn.
Lý Định Quốc vừa vào đến cửa đã thấy người cha già của mình xụ mặt lầm lì, ông ấy mở miệng hỏi: “Cha, nhìn cha không được vui lắm, ai chọc giận cha vậy. am
“Còn ai dám chọc cha được chứ? Ngoài đứa cháu trai bảo bối của con!”
“Thăng nhóc thối tha, con làm gì hả? Không phải lại đi gây chuyện thị phi bên ngoài đấy chứ? Chắc không phải rồi!” Lý Định Quốc nỉ non.
Cháu trai đã cải tà quy chính từ lâu, ông ấy rất có lòng tin vào điều này.
“Năm nay vẫn chỉ có ba chúng ta ăn tết với nhau thôi!” Lý Viễn Sơn tức tối nhắc nhở ông ấy một câu.
Lý Định Quốc như bừng tỉnh, ông ấy nói: “Cái thứ vô dụng này, con phải dạy dỗ lại nó thôi!”
“Nên dạy dỗ lại!” Lần này Lý Viễn Sơn không những không can ngăn mà còn tán thành.
Bấy giờ Lý đại đương gia vừa ngồi xuống sofa, bật phim truyền hình lên xem đã thấy Lý Định Quốc cầm dây thắt lưng đi vào với nét mặt u ám.
Mẹ nó!
“Lão Lý, ông tính làm gì vậy?” Lý Trạch Vũ sợ tới mức nhảy lên sofa.
Lý Định Quốc không đấu võ ngay, thay vào đó ông ấy mở miệng chất vấn: “Từ giờ đến bữa cơm tất niên chỉ còn ba tiếng đồng hồ nữa thôi, ông đây không cần biết cháu đi bắt cóc hay cướp người, nếu không đưa được đứa con gái nào về đây, ông đảm bảo mông cháu sẽ nở hoai”
Cái... Con mẹ nó chứt
Cơ thể Lý Trạch Vũ tê rần.
“Còn đứng thất thần ra đó làm gì hả? Đi mau!” Lý Định Quốc lạnh giọng quát.
Một tiếng “vèo” vang lên, dường như Lý Trạch Vũ đã dùng tốc độ nhanh nhất để bỏ chạy, hắn chỉ sợ tối nay mình sẽ phải hát bài [Hoa Cúc Tàn].
“Bíp bíp!” Lý Trạch Vũ vừa ra khỏi nhà, tiếng còi inh ỏi vang lên.
Lý Trạch Vũ xoay người nhìn lại, một chiếc xe việt dã quân dụng dừng sau lưng hắn.
*Ồ, cô Diệp xinh đẹp đi đâu vậy? Không phải là cố tình tới tìm tôi đấy chứ?”
“Mẹ!” Diệp Khinh Nhu ngồi trên ghế lái cất giọng nói: “Mấy hôm trước có người họ hàng gửi cho cha tôi ít trà Long Tĩnh Giang Nam, ông ấy bảo tôi cầm đến cho ông cụ nhà cậu!”
“Ông cụ nhà tôi thích nhất là uống trà, ông cụ Diệp nhà cô đúng là hiểu ông ấy thật!” Lý Trạch Vũ xoa lòng bàn tay vào nhau, sau đó nói với giọng khách sáo: “Đi đi đi, mời vào trong...”
Diệp Khinh Nhu bước xuống xe, cô ấy nói với giọng hiếu kỳ: “Không phải anh định ra ngoài à?”