Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ông không chỉ rất mạnh mà còn rất thông minh!"

"Ha ha ha..."

Nụ cười nham hiểm của Nam Cung Thạc khiến mọi người rùng mình. Lý Trạch Vũ khinh thường hỏi: "Ông là thái giám à?"

Hửm?

"Cậu nói ai là thái giám?”

Nam Cung Thạc ở đầu dây điện thoại bên kia lúc đầu hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó ông ta có thể cảm nhận được cơn tức giận của hắn qua điện thoại.

"Tôi đang nói chuyện điện thoại với ông, ngoài ông ra tôi còn nói ai nữa?" Lý Trạch Vũ vừa nói vừa dùng tay ra hiệu cho Tăng Thiết Ngưu.

Thế nhưng Tăng Thiết Ngưu gãi đầu, hoàn toàn không hiểu hắn đang diễn đạt điều gì!

Lý Trạch Vũ vỗ trán, sau đó thì thầm hai chữ "điện thoại".

Tăng Thiết Ngưu mới phản ứng lại, nhanh chóng giao chiếc điện thoại quân dụng của mình qua.

"Thằng nhóc, khoe khoang thì có gì hay!"

Giọng điệu của Nam Cung Thạc ngày càng lạnh lùng: "Cậu có biết hành động của cậu là đang tự rước họa vào thân không?”

"Đồ lưỡng tính nói gì vậy? Tôi không hiểu!"

Lý Trạch Vũ vừa nói vừa soạn tin nhắn trên điện thoại của Tăng Thiết Ngưu.

"Đồ khốn!"

Nam Cung Thạc tức giận nói: "Trẻ tuổi mà không biết trời cao đất dày..."

"Ông im đi!"

Lý Trạch Vũ hung hăng ngắt lời: 'Không phải Vu giáo các người rất kiêu ngạo sao? Yên tâm đi, ông đây nhất định sẽ nhổ các người tận gốc, còn nữa...Bọn chuột nhắt mấy người có dám ra đây thách đấu với tôi một trận không? Một bàn tay ông đây có thể bóp chết mấy người!"

"Ha ha ha ha ha ha...

"Chỉ với cậu?"

Nam Cung Thạc cười lớn, tỏ vẻ khinh thường.

"Ông cười cái rắm, nói thẳng có dám hay không?"

Lý Trạch Vũ tiếp tục khiêu khích.

Lúc này, điện thoại Tăng Thiết Ngưu nhận được tin nhắn trả lời.

"Thằng nhóc, những chuyện xảy ra tối nay chỉ là món khai vị thôi, bổn tọa cảnh cáo cậu, nếu cậu còn dám tiếp tục chống lại bổn tọa, thì lần sau những người chết sẽ là những người xung quanh cậu!"

"Vậy ông cứ thử xeml"

Lý Trạch Vũ cười lạnh nói: "Chờ xem ông đây có thể để ông thử chết hay không!"

"Thằng ranh con còn dám mạnh miệng!"

"A.

Lúc này, đầu dây bên kia vang lên tiếng hét chói tai của người phụ nữ. Lý Trạch Vũ có thể nhận ra đó là tiếng của Bạch Tố Y.

"Ha ha ha..."

"Gô gái này thật xinh đẹp, nếu bổn tọa rạch vài nhát trên mặt cô ta, cậu có nghĩ sẽ càng thú vị hơn không?”

"Có gan thì giết tôi đi, đồ chó!" Giọng nói của Nam Cung Thạc và Bạch Tố Y lần lượt vang lên.

Lý Trạch Vũ cau mày, nhưng lại giả vờ ung dung cười nói: "Chẳng lẽ ông muốn dùng phụ nữ để uy hiếp tôi?"

"Hửm?"

"Chẳng lẽ cậu không quan tâm."

Nam Cung Thạc rất ngạc nhiên.

"Đúng là đồ ngốc!"

Lý Trạch Vũ khinh bỉ nói: "Ông có bao giờ thấy đàn ông làm chuyện quan trọng bị ảnh hưởng bởi một người phụ nữ chưa? Hay là ông ** cô ta trước đi, xem †ôi có quan tâm không!"

Đầu dây bên kia rơi vào sự im lặng.

Nam Cung Thạc không nói gì, Bạch Tố Y hai mắt đã đỏ hoe, ánh mắt hiện lên một tia tự giễu.

Thì ra trong lòng hắn...mình không có giá trị như vậy!

Thật nực cười, thật nực cười...

"Lý Trạch Vũ, tôi hận anh!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK