Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Lý Trạch Vũ, Triệu Như Mộng dao động, lại ma xui quỷ khiến gật đầu.

Một lát sau.

Ngay khi Triệu Như Mộng vừa mới lên trên thuyền, nụ cười trên gương mặt Lý Trạch Vũ chợt biến mất, phụng phịu nói: "Em đã biết sai chưa?”

Hả?

Triệu Như Mộng sửng sốt, đầu óc mơ màng.

"V¡ phu hỏi em đã biết sai hay chưa?"

Triệu Như Mộng khó hiểu nói: "Anh có ý gì?"

"Hừt"

Lý Trạch Vũ hừ lạnh một tiếng, nói: "Em để cho anh đuổi theo em ba ngày ngày hai đây, suýt chút nữa làm cho ông đây mệt chết rồi, chẳng lẽ em không sai

sao?"

Triệu Như Mộng không biết hắn đang muốn chơi trò gì, vì thế im lặng không nói lời nào.

"Đi, trong khoang thuyền có quần áo của anh, đem đi giặt sạch trước đi."

Lý Trạch Vũ nói như ra lệnh.

Triệu Như Mộng nhíu mày, hỏi: "Lý Trạch Vũ, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Không làm gì cả!"

Lý Trạch Vũ cười hề hề, nói: "Mấy ngày hôm nay bị em làm cho tâm trạng. không tốt, mà phong cảnh ở đây rất đẹp, không khí không tệ cho nên anh quyết định ở trên biển thả lỏng vài ngày."

"Vậy anh để tôi giặt quần áo cho ư?"

"Quần áo bẩn nên cần phải giặt, nếu không lấy cái gì mà thay?"

Lý Trạch Vũ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Triệu Như Mộng lại không hề động đậy, giọng nói lạnh lùng: “Tôi hỏi anh, rốt cuộc có chịu buông tha cho tôi hay không?”

Lý Trạch Vũ bĩu môi, nói: "Hai chúng ta là vợ chồng, nói lời này khách sáo quá."

"Chúng ta không phải là vợ chồng nữa!" "Nói bậy, chúng ta đã bái đường rồi mà!” Triệu Như Mộng tức giận, nói: "Anh đừng có dở thói miệng lưỡi trơn tru."

"Hình như hai chúng ta còn chưa hôn nhau mà, sao em biết đầu lưỡi của anh có trơn hay không?”

Lý Trạch Vũ nói xong đã tiến lên vài bước: "Hay là bây giờ anh cho em nếm thử nhé?"

"Anh đừng tới đây!"

Triệu Như Mộng cuống quýt lùi về phía sau vài bước.

Lý Trạch Vũ cười gượng, nói: "Trước đây em luôn luôn hỏi anh khi nào thì muốn em, lúc này anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, bây giờ chúng ta động phòng luôn nhé!"

"Lý! Trạch! VũI"

Triệu Như Mộng lùi đến khi không thể lùi được nữa trực tiếp lựa chọn ra tay. "Vèol" Tốc độ của Lý Trạch Vũ nhanh hơn, tung ra một chưởng trước.

Phản ứng của Triệu Như Mộng không chậm, nghiêng người tránh đi một chưởng bén nhọn, sau đó bay lên không trung tung ra một cước.

"Bộp bộp!"

Lý Trạch Vũ dùng cánh tay đỡ đòn, nhân cơ hội dùng năm ngón tay túm chặt hai chân của Triệu Như Mộng, lập tức dùng sức quăng ra bên ngoài.

Cơ thể của Triệu Như Mộng nhẹ như chim yến, sau khi xoay tròn trên không trung vài vòng vững vàng rơi xuống đất, ngay sau đó lại mượn sức lao vọt lên.

“Uỳnh..." Một chưởng của hai người va chạm vào nhau.

Triệu Như Mộng lật tay lấy ra một con dao chém mạnh về phía cổ họng của Lý Trạch Vũ.

Mẹ kiếp!

Lý Trạch Vũ luôn luôn nương tay nhưng người phụ nữ này vừa ra tay toàn là sát chiêu cho nên hắn hoàn toàn tức giận.

Xoet!

Ngay khi con dao trong tay Triệu Như Mộng sắp chém trúng cổ họng của Lý Trạch Vũ thì đột nhiên phát hiện cổ tay của mình dường như bị cái kìm kẹp chặt, cho dù cô ta có dùng sức như thế nào cũng không thể cố gắng tiền gần hơn nửa phân.

"BốpI"

Lý Trạch Vũ kéo cánh tay kia một cái, xoay ngược nó ra phía sau, sau đó bàn tay không hề khách sáo vung lên vỗ vào mông của Triệu Như Mộng.

Triệu Như Mộng không ngờ rằng mình đã dung hợp chín phần công lực của Hách Liên Vô Tình, ở trước mặt Lý Trạch Vũ vẫn không có chút sức kháng cự nào.

Người này là yêu nghiệt sao? "Bốp bốp bốp..." Liên hoàn chưởng tái xuất giang hồ!

Chỉ thấy cái mông vốn đầy đặn của Triệu Như Mộng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được sưng lên một vòng.

"Biết sai chưa?”

Lý Trạch Vũ lớn tiếng hỏi.

"Buông!"

Triệu Như Mộng vừa xấu hổ vừa tức giận. "Bốp bốp bốp..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK