Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lễ nào nắm đấm của Quân Đế còn có thể Cách Sơn Đả Ngưu, không chỉ tổn thương bọn họ, ngay cả U Linh cũng không tránh khỏi?

Như vậy không có khả năng.

Sau khi hai người khiếp sợ thì ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy U Linh ngã sấp mặt trên mặt đất, một ngụm máu tươi lớn từ trong miệng phun ra.

Mà phía trên U Linh, Lang Vương đang từ trên cao nhìn xuống gã.

Mặc dù Milro và Ibu không thấy rõ xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ đến sở dĩ U Linh sẽ bị thương, rất có thể chính là Lang Vương đánh lén phía sau.

Quả nhiên...

U Linh cố nén đau bò dậy từ dưới đất, lập tức nhanh chóng lùi lại vài chục bước, tức giận không thôi mà nhìn Lang Vương: “Khốn kiếp, ông điên rồi sao?”

“Lang Vương, vì sao ông muốn ra tay với U Linh?” “Có phải đầu óc ông vô nước rồi không?” Milro và Ibu lần lượt mở miệng.

“Má!” Lang Vương liếc xéo lbu: “Dựa vào câu nói này của anh, lát nữa ông sẽ mổ đầu anh ra, rót mấy lít nước máy vào.”

Nghe vậy, Ibu run rẩy sợ hãi, vô y thức sờ đầu mình. “Lang Vương, mẹ nó ông rốt cuộc có ý gì?”

U Linh lại chất vấn một tiếng.

Có ý gì?

A..

Lang Vương đi đến bên cạnh Lý Trạch Vũ, giơ tay khoác lên vai người kia, dùng hành động thực tế nói cho mấy người ý nghĩa của nó.

“Ông... Ông cấu kết với Quân Đế, cho nên phản bội chúng ta.” Vẻ mặt U Linh đầy nghiêm trọng.

“Không thể nói như vậy!” Lý Trạch Vũ khoát tay áo, giải thích: “Lang Vương người ta vốn đã không mặc chung chiếc quần với các người, cho nên dùng 'phản bội” để hình dung

không thích hợp.”

Lang Vương khẽ gật đầu, rất tán thành nói: “Ông đây xưa nay khinh thường làm bạn với hạng người cắm bảng giá trên đầu như ông.”

U Linh tức đến mức mặt mũi xanh mét: “Nói như vậy, mấy người Maipi bọn họ cũng không phải lâm trận bỏ chạy, mà là bị ông lén xử lý?”

Lang Vương cười ha ha, cảm khái nói: “Ồ, không ngờ đầu óc của ông cũng có lúc thông suốt.”

Nghe lời khích lệ này, U Linh chẳng những không cảm thấy vui vẻ, thậm chí càng tức giận hơn.

“U Linh, chúng ta tính sao?” Milro thấp giọng dò hỏi.

Người U Linh điện vốn bị quân U Minh đánh cho quân lính tan tác, trước mắt lại bởi vì Lang Vương phản bội khiến bản thân bọn họ bị trọng thương.

Có thể nói bây giờ bọn họ không hề có phần thắng.

Nếu như không phải biết U Linh còn có át chủ bài trên tay, có lẽ gã và Ibu cũng muốn lựa chọn trốn đi.

“Quân Đế, mặc dù bản đế không nghĩ tới tên Lang Vương này sẽ phản bội, nhưng ông cho rằng như vậy thì có thể thắng được bản đế à?”

U Linh cười lạnh, lập tức nhìn về phía Lang Vương: “Lang Vương, đợi lát nữa ông sẽ cảm thấy hối hận vì lựa chọn lúc này của mình.”

Nghe vậy, Lý Trạch Vũ và Lang Vương nhìn nhau, đều không nhịn được cười ha hả.

“Lá bài tẩy của ông có phải là đội đặc nhiệm SEAL không?” Lang Vương hài hước nhìn về phía đối phương.

“Lại bị ông đoán được rồi."

U Linh nhíu chặt mày hơn.

Lang Vương đã đoán được lá bài tẩy của gã là đội đặc nhiệm SEAL, vậy tại sao còn muốn phản bội Quân Đế?

Chắc hẳn Quân Đế cũng có át chủ bài?

Vừa nghĩ như vậy, U Linh lên tinh thần, đồng thời nhất điều khiển từ xa trong Tay.

“Vù vù vù..” Tòa nhà căn cứ số 0 nháy mắt lao ra hơn trăm bóng người màu lam nhạt, thân thủ mỗi người vô cùng nhanh nhẹn.

Đây chính là át chủ bài của nước Mỹ, đội đặc nhiệm SEAL từng tiêu diệt vua khủng bố Harden!

Ngay lúc U Linh cảm thấy mình còn có phần thắng thì một khắc sau đã cười không nổi nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK