Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Đế giận dữ, thây nằm trăm vạn.

Khoảnh khắc khi mặt trời mọc, bán đảo Grant nghênh đón một trận đồ sát đẫm máu.

Gặp nạn trước chính là người một nhà công tước Drew.

Drew vừa rơi vào trạng thái ngủ say nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con trai Marshall, ông ta bất mãn đá nắp quan tài, quát lớn: “Sáng sớm ầm ĩ lăn tăn cái gì? Tối nay ông đây còn phải dậy đi làm đó.”

“Lão… Lão gia… Không hay rồi.”

Mắt thấy vẻ mặt đối phương khác thường, Drew nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Hầu tước Marshall bị… bị…” Quản gia lắp bắp nửa ngày không nói ra được nguyên nhân.

Drew khoác thêm áo khoác tự mình tới đại sảnh, vừa hay nhìn thấy con mình Marshall bị ném ra ngoài cửa sổ.

“Không!!” Drew muốn ngăn cản nhưng vốn không kịp.

Một khắc sau…

“A!” Mặt trời chiếu lên người Marshall, khiến gã giống như bị lửa đốt.

Chỉ trong mười mấy hơi thở, ánh nắng đã đốt cháy Marshall đến mức không còn mảnh nào, ngay cả xương cốt cũng không còn.

Tận mắt nhìn thấy con trai tan thành mây khói, Drew tức giận không kiềm chế được, nhưng lúc ông ta nhìn rõ hung thủ ném con trai ra ánh nắng mặt trời thì sợ đến mức mặt mũi tái mét.

“Quân… Quân Đế.” Drew gần như không do dự quay người bỏ chạy.

Lý Trạch Vũ không nhanh không chậm đuổi theo.

Nếu như không phải đám Taylor này, sao hắn lại thất thủ làm bị thương Angela?

Trước mắt hắn không thể giúp gì Angela, chỉ có thể trút lỗi lầm này lên người đám tộc Bất Tử đêm qua kia. Ngôn Tình Hay

Một tên cũng đừng hòng chạy.

Mấy ngàn lâu đài cổ của bán đảo Grant đều xây cung điện dưới đất, để đề phòng ban ngày sẽ có loài người đánh lén bọn họ.

Drew gần như dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn vào trong lâu đài cổ, mãi đến khi đóng cánh cửa chống bom kia lại, ông ta mới hơi yên tâm một chút.

Chỉ là ông ta vẫn không dám khinh thường, dù sao đối phương có thể xử lý cường giả thân vương.

“Ầm!” Ngay lúc Drew chuẩn bị cầu cứu Huyết Hoàng, cửa sắt khiến ông ta yên tâm kia bị người ta đá văng.

Drew khiếp sợ hít sâu một hơi.

Cửa sắt ngay cả bom cũng không làm nổ được mà lại bị Quân Đế đá văng một phát, tên này rốt cuộc có thực lực lớn mạnh bao nhiêu?

“Ông tự mình kết thúc đi, như vậy có thể thoải mái hơn tí.”

Lý Trạch Vũ lạnh lùng nói: “Hoặc là ông cũng có thể giống như con của ông, bị ném ra ngoài phơi nắng.”

Drew run lẩy bẩy, hung hăng dập đầu cầu xin tha thứ: “Đừng giết tôi.”

Nói xong ông ta lấy chiếc chìa khóa trên người ra: “Đây là chìa khóa két sắt phòng tôi, chỉ cần cậu thả tôi, tất cả tài sản của tôi đều có thể cho cậu.”

Lý Trạch Vũ tiến lên cầm lấy chìa khóa, từ trên cao nhìn xuống: “Đừng đùa, ông chết thì những số tiền kia cũng là của tôi.”

Vừa nói xong, hắn đấm vào đầu Drew một phát.

“Keng!” Đầu Drew tiếp xúc thân mật với mặt đất, nháy mắt nở hoa, thân thể run rẩy mấy lần rồi không có động tĩnh.

Giết chóc chưa ngừng lại.

Sau khi Lý Trạch Vũ rời khỏi lâu đài cổ của Drew thì lại đi tới khu vực Assamite, đồng thời thuận lợi tìm được lâu đài cổ của thân vương Jimmy.

“Ầm ầm!” Cửa lớn bị hắn đá văng.

Trong lâu đài cổ to lớn hoàn toàn yên tĩnh, mấy chục quan tài trưng bày ngay ngắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK