“Đúng vật, chỉ một mình tôi!”
“Chàng trai trẻ, cậu đúng là không biết trời cao đất dày!” Yêu Cơ cau mày nói: “Vết thương của Thánh Vương đã hồi phục, hơn nữa nơi này còn có hàng ngàn đệ
tử tinh anh của Thần cung, dù võ công của cậu có mạnh thì làm sao?”
Ách...
Đột nhiên Lý Trạch Vũ cảm thấy bản thân hơi vội vàng, không phải vì hắn lo rằng bản thân sẽ gặp nguy hiểm, mà hắn sợ chuyện này sẽ rút dây động rừng!
Mặc dù hắn không sợ cao thủ của Vô Tình Thần cung bao vây, nhưng nếu bọn họ chạy tán loạn mỗi người một phía thì với sức lực của một mình hắn vốn không bắt được từng nấy người.
Lý Trạch Vũ thầm tính toán trong đầu, hắn quyết định thay đổi kế hoạch ban đầu. Trước mắt hắn sẽ tạm thời ổn định người trong Vô Tình Thần cung, đợi Long 'Thanh Phong dẫn người đến rồi mới diệt cỏ tận gốc!
“Rầm!”
Cú đấm của hai người va chạm nhau, sau đó cả hai cùng lùi về sau. Đúng lúc này...
“Lý - Trạch = Vũ!” Một tiếng nói như sấm rền vang lên.
Lý Trạch Vũ giương mắt nhìn lên, thấy Hách Liên Vô Tình - người đã mấy ngày không gặp - lao về phía hắn với tốc độ sét đánh.
“Cẩn thận!” Yêu Cơ thấp giọng nhắc nhở một câu.
Tưởng chừng chỉ trong một cái chớp mắt, Hách Liên Vô Tình dẫn đầu một đám kỳ chủ xông tới trước mặt Lý Trạch Vũ.
“Ha ha ha...” Hách Liên Vô Tình cất cao giọng cười nói: “Cậu cũng dám chủ động chạy tới để tìm bổn tọa, có một điều ta không thể phủ nhận, đó là thằng nhóc cậu chính là người có lá gan lớn nhất mà bổn tọa đây từng gặp!”
Tả Trung Nhân kể lại ngọn ngành sự thật từ đầu đến cuối, không giấu giếm bất cứ chỉ tiết nào.
“Lão Hách, mới có mấy ngày không gặp thôi mà vết thương của ông đã khôi phục rồi, ông dùng thuốc gì vậy?” Lý Trạch Vũ mở miệng nói với thái độ coi mọi thứ nhẹ tựa lông hồng.
Cách nói chuyện khiến người ta nhìn tưởng mối quan hệ giữa Lý Trạch Vũ và Hách Liên Vô Tình rất hoà hợp.
Nhưng khi Hách Liên Vô Tình nghe đối phương gọi mình là “lão Hách”, lão ta sững sờ, sau đó lại cười nói: “Bổn tọa sở hữu y thuật vô song thiên hạ, chỉ là vết
thương nhẹ hều trên xương quai xanh mà thôi, không đáng để nhắc tới đâu!”
“Ông cũng biết y thuật à? Vậy hôm nào có thời gian tôi xin được tham khảo. qua." Lý Trạch Vũ nói với vẻ ngạc nhiên.
“Được!”
Ngoài si mê võ đạo, Hách Liên Vô Tình cũng có hứng thú với y thuật, vậy nên lão ta đáp lại có phần vô tri.
Nhưng sau khi trả lời xong, lão ta nhận ra có gì đó không đúng! _
“Hỗn láo
Nét mặt Hách Liên Vô Tình dần trở nên u ám, lão ta nói: “Bây giờ bổn tọa hỏi cậu, cậu muốn sống hay muốn chết?”
Khi Hách Liên Vô Tình nói chuyện, người lão ta tỏa là một luồng khí mạnh bạo, khiến đám thuộc hạ đứng bên cạnh cảm thấy da đầu tê dại.
“Dường như sức mạnh của Thánh Vương còn khủng bố hơn lúc trước!” “Chẳng lẽ Thánh Vương đã đột phá trên mức cảnh giới Thiên Nhân rồi ư...”
Một vài người châu đầu ghé tai vừa xì xào vừa nhìn về phía Hách Liên Vô Tình với ánh mắt sợ hãi, bao gồm cả Tả Trung Nhân!
Trước khi Hách Liên Vô Tình quay lại đây, Tả Trung Nhân vẫn nung nấu những ý định xấu xa của mình. Nhưng giờ phút này đây, khi Hách Liên Vô Tình phô diễn sức mạnh hơn người ấy ra, ý định xấu xa của ông ta đã bị dập tắt hoàn toàn.
“Làm gì có ai muốn chết đâu chứ? Đương nhiên là tôi muốn sống rồi!” Lý Trạch Vũ trợn trắng mắt đáp.
“Hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi!” Hách Liên Vô Tình không tiếc một lời khen dành cho Lý Trạch Vũ, lão ta cười nói với vẻ hài lòng: “Nếu đã vậy thì cậu hãy chịu khuất phục trước bổn toạ đi!”
Thật ra mục đích cuối cùng của Hách Liên Vô Tình là lấy được Ngự Long 'Thần Công từ người Lý Trạch Vũ, nhưng giờ đang có quá nhiều người tập trung ở đây, mà lão ta thì không muốn để quá nhiều người biết đến bí mật này.
“Khuất phục ư? Mẹ nó chứ, ông bớt nói giỡn đi!” Lý Trạch Vũ cười nói với điệu bộ khinh thường.
Hả? Sắc mặt Hách Liên Vô Tình dần trở nên u ám, khí thế trên người lại bùng lên
Nếu không chịu khuất phục trước bổn tọa thì cậu chỉ có một kết cục thôi, đó là chết!”
“Khuất phục thì có thể đấy, nhưng ông thử nói xem, ông cho tôi được lợi gì?” Lý Trạch Vũ nói với nét mặt nghiêm túc.
Lợi ích ư? Hách Liên Vô Tình nheo mắt lại: Vậy cậu muốn cái gì?”
Lý Trạch Vũ cười he he, đang định mở miệng thì lại nghe tiếng “Sư phụ!”
Giây tiếp theo, Tả Trung Nhân tận tình khuyên bảo Hách Liên Vô Tình: “Thằng nhóc này phản nghịch lắm, ngài tuyệt đối đừng tin cậu ta!”
“Mấy lời kỳ chủ Tả nói làm tôi không dám gật bừa.” Yêu Cơ cười khẩy một tiếng: “Thăng nhóc này tuy còn trẻ nhưng lại sở hữu sức mạnh đáng gờm, hơn nữa thân phận cậu ta cũng không phải bình thường. Nếu cậu ta có thể phục vụ cho Thánh Vương thì sẽ chỉ có lợi không có hại với chúng ta!”
“Yêu Cơ nói không sai.” Hách Liên Vô Tình gật đầu. Chưa tính đến chuyện chiếm lấy Ngự Long Thần Công, lão ta thật sự quan tâm tới tài năng của Lý Trạch Vũ. Nếu có thể sử dụng người như vậy thì chẳng khác nào hổ mọc thêm hai cánh...