“Âm...”
Đáng tiếc một chiêu Toái Cốt chưởng này của Tư Mã Tam Nương đã bị cương khí hộ thân của Lý Trạch Vũ ngăn chặn, tới cả ống tay áo cũng chẳng đụng tới nổi.
“Tới lượt tôi." Lý Trạch Vũ ngấm ngầm vận khí, thi triển Ngự Long thần công, trong chớp mắt, cả người hắn bỗng tỏa khí thế bàng bạc.
“Bốp!”
Một quyền đấm thẳng vào vai Tư Mã Tam Nương.
“Rắc!”
Xương vai của Tư Mã Tam Nương tức khắc gấy lìa, cơ thể cũng chịu không nổi xung chấn từ cú đấm này mà mềm nhữn ra, ngã quy xuống đất.
Ninh Mãn Thành nhe răng nhếch miệng, run lẩy bẩy. Thấy dì sắp thua, gã không chút do dự mà nhấc chân chạy trốn.
“Bộp!” desse và George cùng nhau xông tới chặn đường gã. “F*ck, tính chạy hả?”
“Bốp!”
Jesse tung cước, gạt ngã cơ thể yếu nhớt vì bị tửu sắc bào mòn của Ninh Mãn Thành, khiến gã té sóng xoài ra đất.
Mặt khác, Tư Mã Tam Nương hộc ra một ngụm máu lớn, nhưng vẫn cố nhịn đau chống người đứng lên. Lần này bà ta không thèm để ý đến Ninh Mãn Thành sống hay chết nữa mà dồn hết sức bình sinh, tung người nhảy lên cao, vượt tường chạy trốn.
“Đuổi theo!”
“Đuổi..”
Ngọc Phượng Hoàng và đạo sĩ Thanh Phong đồng thanh ra lệnh. Họ không đồng ý buông tha cho nữ ma đầu Tư Mã Tam Nương này đâu.
“Sư tỷ, đừng đuổi theo.” Lý Trạch Vũ phẩy tay ngăn cản. “Sư đệ...”
“Cái mạng của ả vẫn còn có ích, đừng lo.” Ngọc Phượng Hoàng tính nói gì đó, nhưng lại bị Lý Trạch Vũ thẳng thừng cắt ngang.
Mười lăm tháng này là ngày tất cả thành viên Vu giáo, bao gồm cả rối trẻ con †ề tựu gặp mặt, hiện tại Tư Mã Tam Nương - phu nhân giáo chủ bỗng nhiên lộ diện, có khi nào đằng sau vẫn còn con cá lớn khác chăng?
Mấy năm qua, Nam Cung Thạc luôn nghiêm cẩn giữ vững chức vụ Đại Hộ Pháp, chưa một lần nào nảy sinh suy nghĩ vượt qua, hay là đoạt lấy vị trí giáo chủ...
Điều này khiến hắn dấy lên nghi ngờ rằng có thể giáo chủ Vu giáo vẫn chưa chết.
Ngọc Phượng Hoàng và đạo sĩ Thanh Phong đều là cáo giả, chẳng bao lâu đã đoán ra được suy tính của Lý Trạch Vũ.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé..
“Sư đệ, sao trước đây đệ lại giả chết?” “Sau này nếu có cơ hội đệ sẽ giải thích với tỷ sau.” Lý Trạch Vũ bật cười thành tiếng, sau đó ra lệnh cho hai người Cẩu Phú Quý: “Mau dỡ bỏ linh đường, xui xẻo lắm!"
“Vâng vâng.” Vật Tương Vong lập tức ra lệnh cho người hầu đi làm.
Bấy giờ, Lý Định Quốc xụ mặt, vừa đi vừa gỡ thắt lưng trên hông xuống.
Trông thấy cảnh này, Lý Trạch Vũ hiểu ngay bản thân sắp ăn đòn, bèn hốt hoảng giải thích: “Ông ơi, cháu có nỗi khổ riêng của mình mà, ông đừng manh động như vậy?”
“Mày có nỗi khổ thì sao chữ? Ông đây phải quất chết mày mới hả giận.” Lý Định Quốc vừa nghĩ tới cha vì chuyện này mà ngã bệnh thì lại tăng xông hết cả lên.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, một giọng nói già cả truyền tới, Tằng Thiết Trụ đỡ Lý Viễn Sơn xuất hiện trước mắt mọi người.
“Cha!” Thấy cha đã tỉnh, Lý Định Quốc mừng rỡ vô cùng.
“Ông cố, ông tới đúng lúc quá.” Lý Trạch Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm. Có Lý Viễn Sơn ở đây, chắc chắn Lý Định Quốc sẽ không dám đánh hắn.
Quả không sai...
Lý Viễn Sơn nghiêm nghị quát: “Mày dám đánh nó thử coi? Để xem ông đây có đánh chết mày không?”
Chậc...
Tay Lý Định Quốc chỉ đành dừng lại giữa không trung, thắt lưng lắc lư theo gió.
Trần Thanh Tuyết và Diệp Khuynh Thành gần như đồng thời tiến về phía Lý Trạch Vũ.
“Anh...” “Anh...” Hai người phụ nữ trăm miệng một lời, sau đó lại bốn mắt nhìn nhau.
Lý Trạch Vũ bĩu môi, nói: “Có chuyện gì để sau hãng nói, giải quyết tên vô tích sự kia trước đã."
Dứt lời, hắn nhấc chân đi về phía Ninh Mãn Thành
“Cậu... cậu đừng tới đây.”
Ninh Mãn Thành thấy Lý Trạch Vũ ôm một bụng ý xấu hướng về mình thì cố nhịn đau đứng dậy, bày ra vẻ mặt nịnh nọt, nói với Lý Định Quốc: “Lý gia chủ, ban...ban nấy ông bảo chỉ cần tôi quỳ xuống dập đầu xin lỗi sẽ thả tôi đi, giờ nhưng lời đó còn hiệu lực không?”