"Tạch tạch tạch!"
Các binh sĩ nhắm họng súng ngay các đệ tử đạo môn.
"Chưởng giáo, chúng ta nên làm gì đây?"
"Chúng ta không làm gì hết, bọn họ dựa vào cái gì bắt chúng ta!"
"Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì
Các đệ tử đạo môn dưới sự uy hiếp của họng súng, không thể không ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
Trương Bách Khâm đang thoi thóp cố nén đau đớn đứng dậy, yếu ớt nói: "Sư thúc tổ tôi là đại thiếu gia nhà họ Lý, chúng bây chờ chết đi!"
“Âm!
Lưu tướng quân cầm một cây súng lục, bỗng nổ súng về phía Trương Bách Khâm.
Cũng may phản ứng Thanh Phong đạo nhân mau lẹ, ngay khoảnh khắc tiếng súng vang lên đã đột ngột túm kéo lê con trai, nhờ đó người phía sau mới
tránh được một kiếp. "Con mẹ nó đã sắp chết rồi, còn dám ở đây uy hiếp bố mày!"
Lưu tướng quân bộc lộ khí phách, lập tức vung tay lên: "Giải quyết tại chỗ toàn bộ phản tặc này!"
Bốn chữ “giải quyết tại chỗ” vừa dứt, mấy trăm tên quân sĩ binh Ngạc Châu nhao nhao kéo bảo hiểm của súng ống.
"A, chúng tôi không phải phản tặc, mấy người không thể giết chúng tôi!" "Oan uổng, thả chúng tôi ra!"
"Đừng có giết chúng tôi, tôi không muốn chết..."
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Các đệ tử đạo môn khóc ròng ròng cầu xin tha thứ, thế nhưng Lưu tướng quân cứ như không nhìn thấy, dường như trong mắt Lưu tướng quân những đệ tử đạo môn này chỉ là con sâu con kiến, tùy ý giẫm chết cũng không sao.
"Tướng quân!"
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc một tên binh lính vội vã chạy vào, ngắt ngang hành động đang muốn nổ súng của những binh lính khác.
Lưu tướng quân sầm mặt lại: "Chuyện gì?"
"Tướng quân, toàn bộ quân khu chúng ta đều bị bao vây, đối phương bảo. chúng ta lập tức thả người, nếu không sẽ tiêu diệt chúng ta..."
Cùng một thời gian.
Lưu Đào Hoa cũng mang theo hơn ba vạn quân thuộc quân đoàn Hổ Khiếu đi tới quân khu Dự Châu, tại thời khắc mấu chốt cứu mấy ngàn tên hòa thượng trong chùa.
"A di đà phật, Phật Tổ hiển linh!" Mặt mũi Hòa thượng Đức Viễn vẫn còn hơi sợ hãi.
Lưu Đào Hoa lạnh nhạt cười nói: "Không phải Phật Tổ hiển linh, là Thiếu soái của chúng tôi hiển linh!"
"Vị tướng quân này, không biết Thiếu soái nhà các vị là người phương nào?”
Hòa thượng Đức Viễn lo lắng hỏi.
"Lý Trạch Vũ" Từ trong miệng Lưu Đào Hoa thốt ra ba chữ. "A di đà phật!"
Hòa thượng Đức Viễn lột áo cà sa đi đến trước mặt Vương Sơn đang ôm đầu ngồi xổm dưới đất: 'Lão nạp đã nói, Lý sư thúc chắc chắn sẽ không bỏ mặc chúng ta, hiện tại Vương tướng quân đã tin chưa?"
Vương Sơn nở nụ cười làm lành nói: "Đức Viễn phương trượng, đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà... Chúng tôi cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi, ngài tuyệt đối đừng để trong lòng!"
"Phương trượng, lúc trước Vương Tướng quân nói, coi như lão thái gia nhà họ Lý là sư thúc tổ của chúng ta cũng vô dụng!”
Một người đầu trọc ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.
Hòa thượng Đức Viễn nhẹ gật đầu, lập tức đánh một quyền vào lòng ngực của Vương Sơn.
Vương Sơn kêu rên một tiếng đau đớn.
"Sai rồi sai rồi, lão nạp thế mà phá giới!"
Hòa thượng Đức Viễn ngoài miệng thì nói sai rồi, nhưng tay thì không dừng lại, nắm đấm miễn phí chào hỏi lên người Vương Sơn.
Vương Sơn liên tục cầu xin tha thứ: "Phương trượng hãy dừng tay, hai ta còn từng cùng tắm kỳ cho nhau mài!”
"Bà ngoại mày, ban nãy suýt nữa đã làm lão nạp sợ tè ra quần, bây giờ mày. còn kết giao tình với lão nạp?”
Nghĩ đến chuyện ban nãy mình đưa điếu thuốc Trung Hoa nhưng đối phương hoàn toàn không nể tình, hòa thượng Đức Viễn đã giận uất nghẹn ở cổ.
Quân khu Tàng Nam.
Tiêu Thiến Thu nhìn thoáng qua mặt trời ban mai đang dần dần nổi lên, sau đó quay đầu nhìn về phía đệ tử của Tiêu Dao Cung.
"Xem ra chúng bây đã bị bỏ!”
Dứt lời, cô ta vung tay lên, binh sĩ bốn phía đồng loạt giơ súng lên, miệng súng nhắm chuẩn vào đệ tử Tiêu Dao Cung.
Bạch Tố Y nhìn sư tỷ muội đồng môn run lẩy bẩy, trong lòng xuất hiện cảm giác bất lực sâu sắc.
Tiêu Dao Cung sắp đi đời rồi sao? Không!
"Âm ầm!"
Môt tiếng đan pháo đỉnh tai nhức óc phá tan bầu trời vang lên...