Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bruce biết mình bị trêu đùa, nụ cười nguy hiểm trên mặt biến mất ngay lập tức.

Vị tướng quân năm sao này nổi giận rồi! "Dẫn bọn chúng tới."

Bruce vừa ra lệnh, Lang Vương, Cẩu Phú Quý cùng Vật Tương Vong đã bị một đám binh lính trang bị đủ súng đạn dắt vào.

"Thiếu gia"

"Thiếu gia!"

Thấy Lý Trạch Vũ, Cẩu Phú Quý cùng Vật Tương Vong kích động đến rơi nước mắt.

Chỉ có Lang Vương khẽ gật đầu tỏ ý chào.

Ba người nhìn có hơi nhếch nhác, hơn nữa trên người còn có vài chỗ bị thương, hiển nhiên là đã được “chăm sóc” một trận.

"Được lắm." Lý Trạch Vũ giơ ngón tay cái lên với Bruce, giọng rét lạnh.

Những người quen thuộc với Quân Đế đều biết, đây là dấu hiệu hắn muốn giết người.

Cách đó không xa, Dạ Tu La nhíu mày, nhẹ giọng rù rì: "Sát khí trên người cậu thanh niên này thật là mãnh liệt."

"Đúng vậy, tên mọi da vàng này chắc chắn từng giết không ít người!" Ác Tu La phụ họa. Sát khí này chỉ có ở người từng bò ra từ cõi chết!

Huyết Tu La khinh thường cười nói: "Giết người nhiều chỉ có thể chứng minh một người có lòng dạ ác độc, nhưng không có nghĩa là thực lực của hắn mạnh!"

"Nhưng tốt nhất là đừng khinh địch."

Dạ Tu La là đại ca trong ba người, từ trước đến giờ ông ta đều làm việc tương đối cẩn thận.

Trong vụ lần này, hai người em trai đều biết tính cách anh mình, mặc dù ngoài mặt gật đầu, nhưng trên thực tế thì lại không để ở trong lòng.

Dẫu sao hiện giờ tên mọi da vàng đứng trước mặt họ chỉ mới tầm tuổi này, mạnh hơn nữa thì cũng tới cỡ nào?

Bruce lạnh lùng nhìn Lý Trạch Vũ, không hề sợ hãi: 'Quân Đế, mặc dù cậu chém giết lung tung, nhưng cậu có biết bên ngoài có bao nhiêu binh lính không? Có biết ba vị sau lưng tôi là người phương nào không?”

Nói đến đây, ông ta hừ lạnh rồi chế giễu: "Có thể nói, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng thì cậu có mọc cánh cũng khó trốn, ai cho cậu dũng khí đùa giỡn trước mặt tôi thế?"

"Ông nói tiếp đi, tôi nghe!"

Lý Trạch Vũ nói chuyện lịch sự.

Bruce rất không thích có người đứng trước mặt mình làm ra vẻ kiêu ngạo.

Ông ta liền chỉ quốc kỳ được treo trên bức tường: "Bây giờ tôi muốn cậu quỳ xuống trước mặt lá cờ này, nếu không tôi sẽ giết chết bạn cậu sớm hơn dự tính đó!"

"Thiếu gia, anh đừng quỳ!"

"Nhất định không thể quỳ..."

Cẩu Phú Quý cùng Vật Tương Vong vội vàng khuyên hắn.

Nếu quỳ xuống dưới lá quốc kỳ nước Mỹ, vậy thì không khác nào đang tuyên thệ mình thần phục, không khác gì phản quốc.

Một khi chuyện này bị truyền đi, không nói ai khác, có lẽ chính ông cụ nhà họ Lý cũng sẽ tức chết!

"Thiếu gia, cho dù chết cũng không thể quỳ!" Vật Tương Vong còn muốn tiếp tục khuyên.

Lý Trạch Vũ khoát tay, sau đó hắn khinh thường nhìn Bruce: "Có phải ông cảm thấy mình ăn chắc rồi hay không?”

"Chẳng lẽ không phải vậy sao?" Bruce không hề sợ hãi, ông ta hỏi ngược lại. Lý Trạch Vũ đưa ngón tay cái lên.

Bruce khế gật đầu, có vẻ như được nước làm tới, nhưng chỉ một giây sau sắc mặt ông ta liền trầm xuống.

Chỉ thấy ngón tay cái của Lý Trạch Vũ chậm rãi đảo chiều: "Bây giờ thì lập tức quỳ xuống cho ông."

"Cậu nói gì? Cậu bảo tôi quỳ xuống? Ha ha ha..." Bruce tức giận đến mức bật cười.

Ông ta thật sự không biết tại sao hắn lại dám đưa ra yêu cầu tức cười như thế này!

"Đinh đỉnh đinh!"

Ngay lúc này, chuông điện thoại trong túi Bruce vang lên, có người gửi cho ông ta một video.

Đột nhiên có dự cảm xấu, nhưng ông ta vẫn mở video ra xem!

"Cha, cứu con!"

Trong hình là William miệng đầy máu, vô cùng thê thảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK