Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ky sĩ vàng kém cỏi lắm sao?

Đừng có đùa, ngoại trừ ky sĩ Thập Tự thì đây chính là lực lượng đứng đầu Thánh Đình.

Thế mà khi qua miệng Lý Trạch Vũ, ky sĩ vàng giống như chó gà bản địa, chỉ tiện tay cũng diệt hết được.

Gurio giận điên lên, nhưng chẳng cãi gì được.

Chugn quy lại, chỉ mất nửa giờ ngắn ngủi, Lý Trạch Vũ đã giết chết hơn một nửa trong số ba trăm ky sĩ vàng kia.

“Quân Đế, đừng tự cho mình là vô địch thiên hạ!”

Gurio cố nén cơn giận: “Cậu phải biết rằng, người giỏi còn có người giỏi hơn, tầng trời này cao cũng vẫn có tầng trời khác cao hơn!”

“Ha ha ha. Hôm nay ông đây chính là trời của Thánh Đình!”

Lý Trạch Vũ ngông cuồng đáp trả, đồng thời tung trọng quyền, liên tiếp giết chết hai ky sĩ vàng.

Nhìn các ky sĩ vàng gục chết như ngả rạ, Gurio cảm thấy tim mình rỉ máu, đồng thời dường như bị một cú tát vô hình vả mạnh lên mặt.

Các ky sĩ đều trung thành đến chết với Thánh Đình. Một khi Thánh hoàng đã ra lệnh, cho dù có bị kề dao vào cổ, bọn họ cũng sẽ không thèm nhíu mày chút nào.

Vì vậy dù rằng biết rõ mình đánh không lại Lý Trạch Vũ, bọn họ vẫn chẳng hề chùn bước.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
3. Chất Xúc Tác Ngọt Ngào
4. Không Thể Buông Tay Anh
=====================================

Cuối cùng, khi chỉ còn dưới một trăm ky sĩ vàng, Gurio phất tay hô: “Đủ rồi, dừng tay!”

Sau mệnh lệnh của hắn ta, các Thánh ky sĩ còn sống lập tức lui sang một bên.

Lý Trạch Vũ cũng ngừng tay, nói với Gurio bằng vẻ châm chọc: “Thả người!”

Sau đôi chút do dự, Gurio thở dài thườn thượt: “Đi đón hai người Á Đông kia ra đây!”

Một lát sau.

Dưới sự chỉ dẫn của Thánh ky sĩ, Sói đen với vẻ mặt bình tĩnh và Chử Vệ Hoa tỏ rõ sự lo lắng bất an bị dẫn tới giáo đường.

Khi nhìn thấy Lý Trạch Vũ, hai người biết mình được cứu rồi! “Là đồng chí Lýi” Chử Vệ Hoa đã hỏi được tên của Lý Trạch Vũ từ miệng của Sói đen.

Sói đen bình thản đáp: “Tôi đã nói Đại đương gia có thể giải quyết mọi việc mà, không lừa ông đúng không!”

Chử Vệ Hoa kích động đến nỗi gật đầu lia lịa, đồng thời tăng tốc độ tiến về phía Lý Trạch Vũ.

“Đại đương gial”

Sói đen tỏ vẻ hổ thẹn: “Xin lỗi, tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ ngài giao phó”

Lý Trạch Vũ vô lên vai anh ta, nói: “Huynh đệ với nhau mà ăn nói khách khí quá!”

Trong tình huống đó, đừng nói là Sói đen, ngay chính hắn cũng không có cách đảm bảo cho Chử Vệ Hoa chạy trốn an toàn.

“Đồng chí Lý, Tổ quốc phái cậu tới đón bọn tôi ư!” Chử Vệ Hoa kích động muôn phần.

Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng gật đầu, đáp: “Hai người các ông rời khỏi cung Thánh hoàng đi, sẽ có người tiếp ứng hai người ở bên ngoài!”

Chử Vệ Hoa lo lắng hỏi: “Đồng chí Lý không đi cùng bọn tôi à?” Lý Trạch Vũ lắc đầu: “Tôi còn chút chuyện cần xử lý.”

Người Mỹ sẽ tới nhanh thôi, nếu chúgn biết Chử Vệ Hoa đã bị hắn đưa đi, chúng nhất định sẽ phái người chặn đường lui duy nhất của họ.

Phải có người ở lại bọc hậu. Chử Vệ Hoa lại hỏi: “Đồng chí Lý, vậy cậu có gặp nguy hiểm không?”

Ở Bozeman, Lý Trạch Vũ đã mở đường sống cho ông, lúc này hắn lại vượt ngàn dặm xa xôi tới Thánh Đình giải vây cho ông.

Tuy không biết Lý Trạch Vũ là thần thánh phương nào, nhưng kẻ có thể. thuyết phục Thánh Đình thả người chắc chắn sẽ phải trả bằng một cái giá lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK