Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Trạch Vũ nhớ rất rõ lần đầu lúc nhìn thấy Triệu Như Mộng, thực lực của cô †a chỉ có cảnh giới Tông Sư, vẫn còn cách cảnh giới Võ Thánh một khúc.

Chỉ hơn nửa năm ngắn ngủi, người phụ nữ này vậy mà có thể đánh hơn trăm chiêu với Đệ Ngũ Vũ.

Điều này nói rõ cái gì? Thực lực Triệu Như Mộng rất có thể đã đột phá tới cảnh giới Thiên Nhân.

Hơn nửa năm ngắn ngủi liên tục đột phá hai cảnh giới lớn, trong thiên hạ trừ bản thân ra thì Lý Trạch Vũ không nghĩ ra còn có thể có ai có thể làm được.

“Phu quân, thực lực của em thật sự đột phá rồi.” Triệu Như Mộng biết không qua loa được nên đành rộng rãi thừa nhậ ầu năm mẫu thân em vô tình tìm được một đôi hà thủ ô ngàn năm, phối hợp với nội công độc môn nhà họ Triệu tụi em, khiến em một lần đã đột phá tới cảnh giới Võ Thánh.”

“Vậy anh phải chúc mừng em, có thời gian nhớ đãi hai bàn chúc mừng nhé.” Lý Trạch Vũ cười sâu xa, sau đó chuyển đề tài nói: “Đi thôi, chúng ta xuất phát.”

“Được.” Triệu Như Mộng khế thở dài. Một lát sau hai người tới sân bay, chuyến bay tiến về Tái Bắc đã ngừng. Nhưng đó cũng chỉ là với người bình thường thôi.

Bởi vì cái gọi là có tiền có thể sai khiến quỷ thần, Lý đại đương gia là ai cơ chứ.

Ra nước ngoài một chuyến vơ vét mấy chục tỷ đô la, khiến hắn vốn đã giàu có nhất nước trở nên càng có tiền hơn.

Lúc hắn móc ra thẻ Kim Long để trước mặt nhân viên sân bay thì xém chút đã được xem như thần tài mà cúng bái.

Mấy tiếng sau.

Lý Trạch Vũ và Triệu Như Mộng đã bước ra khỏi sân bay Hohhot, một chiếc. Hummer phiên bản cải tiến đã chờ đợi họ từ lâu.

Đây là Yêu Cơ cố ý phái tới đón bọn họ. Quẹo cua nhiều lần thì cả hai đã đến được bộ tộc trước bình minh.

“Mẹ em đâu?” Không nhìn thấy bóng dáng Yêu Cơ, Lý Trạch Vũ không khỏi tò mò hỏi.

Triệu Như Mộng thuận miệng nói: “Có thể ra ngoài rồi, đợi lát nữa em gọi điện cho bà ấy.”

“A~..” Lý Trạch Vũ khẽ gật đầu như ngầm hiểu. Qua mấy tháng rồi trở về, bỗng nhiên hắn cảm thấy bộ lạc thay đổi rất lớn.

Rõ ràng nhất chính là mỗi người bộ lạc đều cung kính có thừa với Triệu Như: Mộng.

Dường như Triệu Như Mộng rất để bụng chuyện này.

Lý Trạch Vũ khoát tay áo nói: “Không vội, ngủ một giấc trước rồi nói sau, tôi rất buồn ngủ.”

“Vậy em hầu hạ phu quân cởi áo.” Triệu Như Mộng tri kỷ xáp lại.

Lý Trạch Vũ cuống quít lùi lại mấy bước: “Không cần không cần, tự anh làm được rồi, em cũng đi về nghỉ ngơi đi.”

“Phu quân...” Đương nhiên Triệu Như Mộng không tình nguyện.

Lý Trạch Vũ vội giải thích: “Chúng ta đã nói rồi, phải cho anh chút thời gian chuẩn bị.”

“Nhưng đã sớm qua hai tháng rồi” Ánh mắt oán trách kia của Triệu Như Mộng cho dù ai thấy cũng đều sẽ có loại cảm giác “tôi thấy mà yêu”.

Lý Trạch Vũ nhất thời nghẹn lời.

Lúc trước vì để ngăn cản Triệu Như Mộng, hắn nói dối mình cần hai tháng chuẩn bị tâm lý, nhưng đã gần nửa năm trôi qua kể từ khi ra nước ngoài, ước hẹn với người ta đã sớm trôi qua rồi.

“Phu quân, có phải anh chê em không?”

Đôi mắt Triệu Như Mộng đẫm lệ nói: “Nếu như phu quân cho rằng em không xứng với anh thì có thể viết một lá thư bỏ vợ bỏ em đi, đừng đối xử với em như vậy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK