“Mẹ!"
Triệu Như Mộng gọi một tiếng.
“Suỵt”
Yêu Cơ đưa ngón trỏ lên miệng rồi vẫy tay.
Hai người đi đường vòng rồi bước vào một căn lầu sang trọng khác. “Như Mộng, chỉ có hai người quay về an toàn thôi sao?”
Yêu Cơ cau mày hỏi.
Triệu Như Mộng gật đầu, sau đó kể lại chỉ tiết câu chuyện về cuộc giải cứu lần này.
“Ý con là, tất cả người của Long Đế đều đã chết?” Vẻ mặt của Yêu Cơ trở nên vô cùng nghiêm trọng. “Vâng”
Triệu Như Mộng nhẹ nhàng gật đầu: “Mặc dù con không tận mắt nhìn thấy, nhưng tên kia hẳn là không thể sống sót rời khỏi đó.”
'Yêu Cơ nhắm mắt lại trầm tư, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Như Mộng không nhịn được mà hỏi: “Mẹ à, người đó chẳng phải chỉ là một trong những cộng sự của chúng ta thôi sao, chết cũng chết rồi, mẹ không cần quan tâm quá nhiều.”
“Không!”
'Yêu Cơ nhắm mắt lại lắc đầu.
Không có nhiều người biết danh tính thực sự của Long Đế, mà bà ta là một trong số đó.
'Thấy Long Đế vì hợp tác với mình mà chết, chẳng những không có lợi cho bà †a, hơn nữa rất có thể chọc phải phiền phức!
“Mẹ, hôm nay Thánh Vương quay lại rồi mẹ còn lo lắng gì nữa vậy?”
Triệu Như Mộng nghĩ không ra tại sao.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Yêu Cơ đột nhiên mở mắt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng thở dài nói: “Bỏ đi, tạm thời có một vài chuyện không thể nói cho con, như thế này đi, bây. giờ mẹ có một chuyện muốn con làm.”
“Chuyện gì?”
Triệu Như Mộng tò mò đáp.
'Yêu Cơ đứng dậy, ghé vào tai Triệu Như Mộng thì thầm.
“A!”
Triệu Như Mộng nghe xong lập tức há hốc miệng, vẻ mặt cứng ngắc hỏi: “Mẹ, tên đó nhìn thấy con khả năng rất cao sẽ giết con!”
“Yên tâm đi, tên nhóc đó là người thông minh.”
Yêu Cơ tự tin nói: “Chỉ cần con thuật lại nguyên văn những gì mẹ vừa nói, hắn sẽ không bao giờ từ chối.”
Nhìn thấy khuôn mặt tự tin của mẹ mình, Triệu Như Mộng chỉ có thể cắn răng đồng ý.
Lý Trạch Vũ...
Đột nhiên, bóng dáng cao lớn của đại đương gia hiện lên trong tâm trí cô ta.
Tử Ngục. Long Đế bị chặt đứt tứ chỉ ném xuống hố phân. “A, Quân Đế, bổn vương muốn cậu chết, bổn vương nhất định sẽ giết cậu!”
“Không chỉ cậu phải chết, mà tất cả những người có liên quan đến cậu đều phải chết, a..”
Long Đế gầm lên đau xé ruột gan. “Mày có nghĩ ông ta bị điên không?” “Điên là bình thường, dù sao người ta cũng là một vị vua cao cao tại thượng!”
“Nếu phải nói thì đại đương gia vẫn lợi hại hơn, ngay cả Long Đế của thế giới hắc ám cũng dám ra tay!”
“Mày đang nói nhảm à. Đại đương gia là ai chứ? Đừng nói tứ đế của thế giới hắc ám, cho dù đối phương là nguyên thủ của nước Mỹ, dám khiêu khích đại đương gia thử xem...”
Bên ngoài hố phân có vài tù nhân thì thầm to nhỏ với nhau.
“Khu khụ”
Chính vào lúc này, Lý Trạch Vũ lặng lẽ xuất hiện.
Nghe thấy bọn họ khen ngợi, trên mặt hắn lộ ra vẻ dương dương tự đắc.
“Đại đương gia!” “Đại đương gial” “Được rồi, các ngươi trở về trước đi”
Lý Trạch Vũ xua tay, ra hiệu cho bọn họ rời đi, sau đó một mình bịt mũi đi vào hố phân.
Nhìn thấy kẻ địch của mình xuất hiện, Long Đế điên cưồng gào lên: “Quân Đế, xin hãy thả tôi đi, tôi sẽ không bao giờ dám chống lại cậu nữa!”
Cuối cùng ông ta cũng hiểu, Quân Đế là một kẻ điên, cùng một kẻ điên tranh đấu cũng vô dụng.
Đại trượng phu co được duỗi được, chỉ cần ông ta có thể trốn thoát khỏi nơi này, nhất định sẽ trả lại nỗi nhục nhã gấp trăm lần ngàn lần cho đối phương!
“Bây giờ biết sai rồi?”
Lý Trạch Vũ nhìn từ trên xuống hỏi.
Long Đế không dám dùng sức cựa quậy, nếu không sẽ dễ dàng ăn phải phân, ông ta chỉ có thể khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi thật sự biết sai rồi, chỉ cần cậu tha ta một mạng, tôi bằng lòng quy phục.”
“Này, nếu người ông chọc tức là tôi, vậy có lẽ tôi có thể cho ông một cơ hội sống, nhưng...”
Lúc này, giọng điệu của Lý Trạch Vũ đột nhiên trở nên gay gắt: “Ông tuyệt đối không nên chọc giận những người tôi quan tâm, vậy nên... Ông phải chết!”
Vừa dứt lời, trong tay hắn xuất hiện một khẩu súng lục, chĩa vào đầu Long Đế không chút do dự bóp cò.
“Không!”
“Đoàng!”
Khi tiếng súng vang lên, Long Đế bất động từ từ gục xuống...