Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy cảnh này, tim Lý Trạch Vũ đập thình thịch.

Sau một thoáng trầm ngâm, hắn đổi ý: “Đón năm mới xong thì đi cũng được!”

Dứt lời, hắn quay sang nói với đám Ngân Hồ: “Mấy người chờ tôi một lúc.”

Đám Sói đen lặng lẽ gật đầu đồng ý.

Lý Trạch Vũ nhìn sang Trần Thanh Tuyết, bảo: “Lên xe, đi một vòng nhé.”

“Ừm!”

Trần Thanh Tuyết lập tức vui vẻ ra mặt.

Đưa mắt nhìn theo hai người lên xe, Lý Trạch Vũ nghênh ngang đạp ga rời đi, mãi đến khi xe hoàn toàn khuất dạng, Trần Thanh Dao thở dài một hơi.

Cô hy vọng người phụ nữ được ngồi ở ghế kế bên ghế lái sẽ là mình!

Cùng lúc đó, Lý Trạch Vũ vút ga lên 160km/h.

May mà hầu hết mọi người đều đang ở nhà đón năm mới, hơn nữa hắn còn lái xe ra ngoại thành, không có nhiều xe cộ lưu thông lắm.

Trần Thanh Tuyết bình tĩnh ngồi một bên, không hề tỏ ra sợ hãi.

“Em không sợ à?” Lý Trạch Vũ dùng một tay giữ vô lăng, tay còn lại châm một điếu thuốc lá. H-zz... Ha...

Trần Thanh Tuyết ngửi hương thuốc lá thoang thoảng, nở nụ cười: “Em tin anh sẽ không để em gặp nguy hiểm.”

Lý Trạch Vũ cũng cười theo, ngậm thuốc lá vào miệng, xoa đầu cô bằng bàn tay rảnh rỗi: “Tin kỹ năng lái xe của anh đi, hồi trước anh từng ăm chức vô địch đua xe chuyên nghiệp. Khi đối diện với anh đây, thần đua núi Akina chỉ đáng xưng là em út thôi

“Bớt ba hoa đi..." Trần Thanh Tuyết cười khíc khích.

Chiếc Maserati giống như một chú ngựa hoang mất cương đang phi nước đại trên đường lộ trống trải.

Trong nửa tiếng, chiếc xe đã dạo quanh một nửa vùng ngoại ô.

“KétI!”

Cuối cùng, Lý Trạch Vũ đỗ xe ở dưới một tàng cây bạch dương ở ven đường. Trần Thanh Tuyết hạ kính xe xuống, ngắm trăng sáng rồi cảm khái nói: “Nửa

tiếng nữa là qua năm mới rồi, ngoài bạn bè và người thân, đây là lần đầu tiên em đón giao thừa cùng một người đàn ông!”

Vừa nói, cô vừa nhìn Lý Trạch Vũ thật sâu: “Em hy vọng có thể cùng anh đón giao thừa trong cả quãng đời còn lại!”

Đây là lần đầu tiên Lý Trạch Vũ được nghe lời yêu thương do chính miệng cô nói ra, trong lòng không khỏi có chút xúc động.

“Chụt!”

Thấy hắn im lặng không nói không rằng, Trần Thanh Tuyết chủ động hôn lên môi hắn.

Đôi môi căng mọng ấy rất mềm mại, tình nồng ý đậm.

Không khí bỗng trở nên vi diệu. Lý Trạch Vũ tháo dây an toàn, nhanh nhẹn trở mình sang ghế phụ.

“Này, anh đừng làm loạn...”

Trần Thanh Tuyết chưa kịp nói hết câu thì đôi môi đỏ mọng kia đã bị chặn lại hoàn toàn.

Một giây sau, xe bắt đầu lắc lư.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Nhoăng một cái đã lắc lư được hơn một giờ, cho dù là pháo hoa nở rộ đầy trời sau khoảnh khắc bước sang năm mới cũng không thể khiến họ dừng lại.

“Anh định đi bao lâu?” Trần Thanh Tuyết ôm cổ Lý Trạch Vũ, khuôn mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Lý Trạch Vũ đảo mắt vòng quanh, không dám hứa: “Nếu thuận lợi thì dăm bữa nửa tháng sẽ về.”

“Nếu không thuận lợi thì sao?”

Trần Thanh Tuyết lại hỏi.

“Không có chuyện đó!”

Giong điệu của Lý Trạch Vũ nghe thì bình thản nhưng tràn đầy sự tự tin.

Quân Đế ra tay, có chuyện gì không thuận lợi được chứ?” “Anh phải nhớ mọi nơi mọi lúc rằng luôn có một cô gái nhớ thương anh.”

Trần Thanh Tuyết thường ngày luôn lạnh lùng băng giá lúc này bỗng trở nên mềm mại dịu dàng vô cùng, tất cả là vì người đàn ông trước mặt.

Mười mấy phút đồng hồ sau, chiếc Maserati lại dừng trước cổng nhà họ Lý. Đám Ngân Hồ đã đứng chờ từ lâu.

“Đi!"

Lý Trạch Vũ ngồi vào ghế phụ chiếc Hummer.

Trần Thanh Tuyết vẫy tay chào tạm biệt, “Về sớm nhé!”

Sau khi Lý Trạch Vũ nói xong, Sói Đen đạp chân ga.

Trần Thanh Tuyết đưa mắt nhìn chiếc xe khuất dạng, sau đó mới thu hồi tâm mắt rồi đi vào nhà họ Lý.

Cùng lúc đó. “Quay xe, trở về!” Trên chiếc Hummer, Lý Trạch Vũ đột ngột yêu cầu.

Tuy mấy người Sói Đen không biết hẳn muốn làm gì, nhưng họ vẫn nghe lệnh, quay xe lộn lại.

Mấy phút sau.

Lý Trạch Vũ đã rời đi lại lần nữa trở về, nhưng lần này hắn lại lén lút lẻn vào. nhà như một tên trộm.

“Két!” Cánh cửa của một căn phòng bị mở ra. Lý Trạch Vũ rón rét lẻn vào trong. “Anh rể, anh đã đi rồi mà?”

Bên trong căn phòng, Trần Thanh Dao vốn đang hết sức thất vọng lập tức cười híp cả mắt.

Lý Trạch Vũ cười ha hả, dang rộng vòng tay.

“Chưa tạm biệt em mà, anh đi làm sao được...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK