Lý Tu mất kiểm soát, nheo mắt, tấn công Lý Trạch Vũ. "Phichl"
Sói Đen tung cước đá văng Lý Tu khỏi lôi đài, sau đó anh †a cũng nhảy xuống theo Lý Tu.
"Giữ lại chút hơi tàn!"
Lý Trạch Vũ hờ hững dặn dò.
"Bịch bịch!"
"Ư...A...
Sói Đen ra tay rất có chừng mực, chuyên né chỗ hiểm trên người Lý Tu. Những tiếng kêu rên không ngừng vang lên từ sàn phòng tập quyền anh.
"Liệu chúng ta có tàn nhẫn quá không?"
Cẩu Phú Quý lặng lẽ thở dài.
Vật Tương Vong lắc đầu, đáp: "Tôi không thấy thế, dù sao kẻ này đã hại thiếu gia mắc kẹt ở cái nơi quỷ quái kia ba năm trời!
Cẩu Phú Quý nghe vậy cũng thấy đồng tình, không khỏi hô lớn: "Anh Sói Đen, tàn nhẫn thêm chút đi!"
"A! A... "
Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người đấy!"
"Em họ, cầu xin em tha cho anh, anh khai... Anh khai là được chứ gì...
Lý Tu không đủ ngang ngạnh, ít nhất thì Sói Đen cho là vậy.
Sói Đen còn muốn cho đối phương nếm thử phương thức ép cung của mình, ai dè kẻ này lại chịu đòn kém như vậy!
"Bịch!"
Lý Trạch Vũ nhảy khỏi lôi đài, đứng đối diện Lý Tu bị đánh bầm dập: "Nói đi, ai đã xúi giục anh?"
"Là cha anh!"
Lúc nói ra những lời này, Lý Tu cảm thấy sức lực trên người đều bị rút cạn, nằm gục dưới đất như một con chó chết.
Lý Tông Bình!
Lý Trạch Vũ nghe vậy nhưng không bất ngờ lắm, hơn nữa hắn có thể khẳng định ngoại trừ Lý Tông Bình thì vẫn còn những kẻ khác đứng sau.
Tuy hai cha con đối phương có quyền thế khá lớn nhưng chắc chăn không có gan giở trò trước mặt ông nội và ông cố nội của hắn.
Trừ phi có người chống lưng cho họ!
"Ngoài cha anh, có phải còn có cả Tân Hạo Nhiên không?"
Lý Trạch Vũ nheo mắt lại.
Lý Tu ngẩn người, tiếp đó gần như buột miệng hỏi ngược lại: "Sao em biết?"
"Ha ha...