Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành phố Gogazhi, trong một trang viên tư nhân nọ.

Julia buông điện thoại di động xuống.

"Bốp!"

Cô ta tức giận ném điện thoại di động xuống đất.

"Tiểu thư, xảy ra chuyện gì thế?"

Trợ lý vô cùng lo lắng chạy từ bên ngoài vào trong.

Ánh mắt của Julia lạnh lành: "Cô lập tức đi tuyên bố với tất cả những người không lồ trong Wall Street, nếu có ai dám hợp tác với khoa học kỹ thuật Vân Dương là đang đối đầu với gia tộc Rothschild chúng ta.

"Chuyện này..."

Trợ lý đẩy mắt kính lên, cau mày nói: "Tiểu thư, liệu ngài làm như vậy có khiến cho lão gia mất hứng hay không?"

Giọng nói của.Julia khàn đặc, hỏi: "Cô nghe lời tôi hay nghe lời cha tôi?”

Gương mặt của trợ lý bỗng nhiên trở nên hoàng sợ, nói: "Tôi biết phải làm thế nào rồi!"

"Đi ra ngoài đi." vulia phất tay. Trợ lý khom người đi ra ngoài.

Nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, khóe miệng.Julia thoáng nở một nụ cười tự tin.

"Quân Đế, ngài là của tôi, không có kẻ nào có thể cướp ngài đi!"

Người phụ nữ này vì yêu mà trở nên điên cưồng.

Bán đảo Glanville, trong lâu đài của Huyết Hoàng.

Lý Trạch Vũ lại châm thêm một điếu thuôc, tâm trạng mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Đôi mắt của hản lạnh lùng nhìn về phía Hoàng đế Gutian, nói: "Bây giờ ông đã tin những lời tôi nói chưa?”

"Tôi tin."

Hoàng đế Gutian nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt không ngừng thay đổi, hỏi: "Vậy cậu nói xem, cậu muốn cứu vớt chúng tôi thế nào?”

Lý Trạch Vũ cười hề hề, nói: "Điều đầu tiên ông phải làm đó là đồng ý với yêu cầu của nước Mỹ."

"Đồng ý với bọn họ ư?”

Hoàng đế Gutian tràn ngập khó hiểu. Lý Trạch Vũ gật đầu, nói: "Không sai, đồng ý với bọn họ đi."

Dường như Hoàng đế Gutian nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt vốn đục ngầu bỗng dưng sáng quắc: "Cậu đang muốn..."

"Không sai, tôi muốn các người đổi sang một ngôi nhà khác."

Khóe môi của Lý Trạch Vũ hơi nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lùng: "Nước Hạ chúng tôi có câu nói đó là 'Mời thần đến thì dễ, tiễn thần đi mới khớ."

Đôi mắt của Hoàng đế Gutian nhìn Lý Trạch Vũ đã hoàn toàn thay đổi.

Ông ta đã sống mấy trăm năm tuổi nhưng chưa thấy có nhân loại nào có lòng đạ và trí tuệ siêu việt như vậy.

Đắc tội với người như vậy chắc chắn sẽ trở thành ác mộng cả đời! "Tôi đã nói xong rồi, ông tán thành hay là phản đối?"

Lý Trạch Vũ không hề sợ hãi hỏi.

Hoàng đế Gutian cười khổ: "Tôi còn có thể phản đối sao?"

"Tôi thích nói chuyện với người thông minh."

Lý Trạch Vũ đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Gutian lại đứng dậy chặn anh lại, nói: "Quân Đế, hình như chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong nhỉ?"

"Còn có chuyện gì cần nói sao?" Lý Trạch Vũ giả vờ ngu ngốc.

Đôi mắt của Hoàng đế Gutian nheo lại, trầm giọng nói: "Tung tích của hoa Trường Sinh!"

"Hoa Trường Sinh gì cơ?" Lý Trạch Vũ gãi đầu: "Tôi không hiểu ông đang nói cái gì!"

Hoàng đế Gutian đột nhiên lớn giọng: "Cậu đừng có giả ngu trước mặt bổn hoảng."

"Hề hề hề, chỉ đùa với ông một chút thôi mà." Lý Trạch Vũ thấy không tránh được, vì thế đã đồng ý: "Chờ sau khi chuyện này kết thúc, tôi và ông sẽ đều muốn biết tung tích của Trường Sinh Hoa, đến lúc đó

chúng ta đi tìm cùng nhau được không?”

Hoàng đế Gutian nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, thăm dò hỏi: "Cậu cũng muốn hoa Trường Sinh ư?”

Lý Trạch Vũ bĩu môi, hỏi ngược lại: "Thứ đồ chơi đó chẳng có tác dụng gì với tôi cả, tôi lấy nó để làm gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK