Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại đương gia, người phụ nữ kia đã bị tôi khống chế, nên xử lý thế nào?” George thấp giọng thăm dò.

Lý Trạch Vũ biết anh ta đang nói Tê Tư Dư, hắn không hề suy nghĩ mà phun ra một chữ trong miệng: “Giết!”

“Vâng!” George lặng yên rời khỏi đám đông. Long Thanh Phong đi tới, vẻ mặt khổ sở nói: “Cậu không nên giết ông ta.” “Giữ lại ông ta còn tác dụng gì?” Lý Trạch Vũ xem thường.

“Dù sao thân phận của ông ta đặc biệt, cậu giết ông ta tùy tiện như vậy chỉ sợ.”

“Kẻ phản quốc, ai cũng có thể giết, ông cứ báo thẳng với Long chủ là tôi giết, có hậu quả gì Lý Trạch Vũ tôi một mình gánh chịu.”

Để lại một câu ngang ngược, Lý Trạch Vũ quay người phất tay với mấy người Kawasaki Ichiryu: “Đi.”

“Vâng!” Kawasaki Ichiryu lập tức dẫn người đuổi theo. Đưa mắt nhìn bóng lưng Lý Trạch Vũ rời đi, Long Thanh Phong thở dài.

Long Thiên Quân thổn thức nói: “Sư phụ, tên này đúng thật là nhân tài, đáng tiếc kiêu căng khó thuần.”

“Từ xưa đến nay, nào có người có bản lĩnh mà không kiêu căng khó thuần?” Long Thanh Phong khoát tay áo.

“Con trông chừng nơi này cho kỹ, ta phải bẩm báo tin với Long chủ trước.”

“Cùng lúc đó." Mấy người Kawasaki Ichiryu đi theo Lý Trạch Vũ ra khỏi Vương phủ. “Âm!”

“Ngu ngốc... Bỗng nhiên Lý Trạch Vũ xoay người đấm một phát, cả người Kawasaki Ichiryu bay ra ngoài đâm vào trên vách đá.

Trong khoảnh khác Lý Trạch Vũ ra tay, Sói Đen và.Jessy gần như cùng ra tay, bốn năm tên đệ tử Aikido còn chưa phản ứng đã bỏ mình.

“Phụt!”

Ở metruyen hot.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung.

Các bạn vào google.com gõ me truyenhot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé

“Cậu... Cậu đã nói không giết tôi.” Kawasaki Ichiryu hấp hối nằm trên mặt đất. “Ha ha, tôi sẽ không giết ông, nhưng không có nghĩa ông sẽ không chết.”

Lý Trạch Vũ nói xong nhìn về phía Ngân Hồ bên cạnh: “Có thể báo thù rồi.”

“Ngân Hồ, tôi... tôi là sư phụ của cô, cô không thể khi sư diệt tổ.

Dường như Kawasaki Ichiryu cảm thấy hơi thở chết chóc, thân thể không ngừng run rẩy.

Ngân Hồ từ trên cao nhìn xuống Kawasaki Ichiryu không nói lời nào, cô lập tức lấy ra một con dao găm từ trên người đâm mạnh vào tim ông ta.

Làm xong mọi thứ, khóe mắt cô dần đỏ lên. Lý Trạch Vũ tiến lên ôm lấy cô, không hỏi gì cả.

Dù sao mỗi người đều có bí mật thuộc về mình, nếu như Ngân Hồ muốn nói thì vốn cũng không cần hắn hỏi.

Ngân Hồ hít sâu một hơi nói: “Tôi phải về nước Nhật một chuyến, đợi tôi xử lý xong chuyện trong tay thì sẽ về tìm anh.”

“Được” Lý Trạch Vũ dịu dàng đáp. Sáng hôm sau.

Hôm nay là “lễ truy điệu” của Lý Trạch Vũ, quan lại quyền quý phe cánh nhà họ Lý rối rít tới tham gia từ các nơi.

Lý Định Quốc mặc đồ đen, anh mắt không hề rời khỏi di ảnh treo trên vách tường.

“Lão gia, ngài đừng đau lòng.” “Đúng vậy Lý gia, ngài thật sự không cần đau lòng.”

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong ở một bên khuyên bảo.

Lý Định Quốc thở dài: “Đây đều là số mệnh.” “Lão gia, thật ra cậu chủ cậu ấy...”

“Phú Quý!” Cẩu Phú Quý vốn định nói ra chân tướng như lại bị Vật Tương Vong ngắt lời.

“Thật ra cái gì?” Lý Định Quốc nhíu mày hỏi.

Cẩu Phú Quý vội lắc đầu, sửa lại lời nói: “Thật ra nếu cậu chủ trên trời có linh, chắc chắn cũng không mong nhìn thấy ngài đau lòng.”

“Các cậu đi ra ngoài chào hỏi tân khách trước tôi, tôi đi ra ngay thôi.” Lý Định Quốc phất tay.

“Vâng.” “Được.”

Đợi hai người rời đi, Lý Định Quốc xoa hai mắt, lập tức rời đi từ cửa hông tới sân sâu.

Một lát sau.

Khi Lý Định Quốc đi tới sân sâu, dưới cây hòa già có một ông lão tóc bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn, tuổi tác khoảng chừng hơn trăm tuổi.

“Ông Mạc.” Lý Định Quốc cung kính gọi một tiếng. Ông lão không quay đầu lại, càng không đứng dậy, vẫn nhìn chằm chằm bàn cờ trên bàn đá, thản nhiên nói: “Yên tâm đi, hương hỏa nhà họ Lý các ông không đứt được”

Nghe vậy, Lý Định Quốc đứng đực tại chỗ, đợi lúc lấy lại tinh thần thì trên mặt rốt cuộc lộ ra vẻ vui mừng: “Ông Mạc, lời vừa nãy ngài nói... là thật?”

“Cụ đây cần phải lừa thằng nhóc thối nhà cậu à?” Ông lão hỏi ngược lại một câu. Lý Định Quốc nuốt một ngụm nước bọt, nhịp tim bỗng nhiên tăng tốc.

Cháu trai duy nhất đã chết, nhưng lời nói của ông lão trước mắt ông ấy lại tin tưởng không nghỉ ngờ.

Lễ nào là...

Cô gái nào mang thai giống của Lý Trạch Vũ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK