Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông là... Long Đế!”

Lang Vương ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, kinh ngạc há hốc. mồm.

Lý Trạch Vũ cũng nheo mắt nhìn lại.

Tuy người đàn ông trước mắt trông rất giống Long Đế nhưng rõ ràng họ không phải cùng là một người.

“Ông không phải là Long Đế!”

Lang Vương dường như đã kịp định thần lại, lớn tiếng chất vấn: “Ông là ai? Chẳng lẽ là anh em sinh đôi với Long Đế?”

“Khá lắm."

Đệ Ngũ Nhân Kiệt khế gật đầu, chắp hai tay ra sau lưng, từ trên cao nhìn xuống: “Lý Trạch Vũ, tôi hy vọng cậu biết điều một chút, mau khoanh tay chịu trói, có lẽ tôi sẽ cho cậu được chết một cách dễ chịu hơn.”

Thật ra tr cong lòng ông ta cũng rất cảm kích Lý Trạch Vũ.

Nếu Long Đế không chết, gia tộc Đệ Ngũ sẽ không chịu buông bỏ thành kiến với Phùng Tú Nhi, bản thân ông ta cả đời này cũng sẽ không thể trở về.

Lý Trạch Vũ lắc đầu, trầm ngâm nói: “Quả nhiên là hai anh em, mẹ nó, thích làm bộ làm tịch y như nhau!”

Nghe vậy, ánh mắt sắc bén của Đệ Ngũ Nhân Kiệt nhắm thẳng lên người Lý Trạch Vũ: “Xem ra cậu không coi lời tôi nói ra gì, đã thế thì tôi chỉ có thể chặt đứt tứ chi cậu, cho cậu trải nghiệm cảm giác làm người lợn, ha ha ha...”

“Ồn ào!”

Lý Trạch Vũ chưa lên tiếng thì lang Vương đã không nhịn được mà quát lớn: “Ông đây đã từng nói rồi. Ngoại trừ Quân Đế, nếu có kẻ khác dám làm màu trước mặt ông, ông nhất định sẽ làm thịt kẻ đó!”

Dứt lời, ông ta đạp một bước thật mạnh, trực tiếp xông về phía Đệ Ngũ Nhân Kiệt.

“Vù vù vù...” Từng bóng người đột ngột tràn ra từ bốn phương tám hướng.

Rất rõ ràng, Đệ Ngũ Nhân Kiệt đã sớm bố trí xong thiên la địa võng để chờ Lý Trạch Vũ mắc câu.

Charl và Liv xung trận trước nhất, cùng lao đến chỗ Lang Vương. “Chán sống!”

“Ầm!"

Lang Vương nén giận, giáng xuống một cú đánh nặng nề.

Charl không tránh kịp, chỉ có thể giơ tay lên đỡ, tay gấu đâm vào da thịt Charl, khiến ông ta đến mức hít sâu một hơi.

“Bộp bộp!”

Lang Vương chiếm thế thượng phong, quyết không khoan nhượng, lập tức lăng không tung một cước về phía Liv.

“Khu..."

Tuy Liv cũng có bản lĩnh khá tốt nhưng rõ ràng vẫn thua kém Lang Vương một khoảng xa, mới ăn một cước đã mất đi khả năng chiến đấu.

Lúc này, những bóng người chỉ chít lần lượt lao về phía Lang Vương, nhưng bọn hắn lại làm như không thấy Lý Trạch Vũ ở ngay bên cạnh.

Đệ Ngũ Nhân Kiệt đã cố ý căn dặn như vậy, nhất định phải chừa Lý Trạch Vũ lại để ông ta tự tay xử lý hắn.

“Mặc dù tôi mới tới cõi š tục vài ngày ngắn ngủi nhưng tôi cơ bản đã năm

được mọi thông tin về cậu rồi.

“Không thể không thừa nhận, cậu chính là kỳ tài trăm năm khó gặp!”

“Nếu cho cậu thời gian để trưởng thành, sau này cậu rất có thể sẽ đột phá đỉnh cao nhất của võ đạo, thật đáng tiếc...”

Nói đến đây, Đệ Ngũ Nhân Kiệt lắc đầu ra chiều tiếc nuối: “Cậu trăm triệu lần không nên giết em trai tôi, vì vậy tôi phải tiễn cậu xuống dưới kia để sám hối với nói”

Lý Trạch Vũ trên cơ bản là nghe tai này lọt ra tai kia, duy chỉ có ba chữ tục” là nghe lọt tai.

“Ông đến từ Guixu?”

Lý Trạch Vũ hỏi như có thâm ý sâu xa.

Nghe xong, Đệ Ngũ Nhân Kiệt tỏ ra hơi sửng sốt, hỏi ngược lạ Guixu ư?”

Đâu cũng biết Sau khi xác nhận đối phương là người bước ra từ Guixu, Lý Trạch Vũ cũng có chút kinh ngạc. Bởi lẽ lão Mạc và Hách Liên Vô Tình đều từng nói chỉ có một lối đi thần bí thông giữa Guixu và thế giới bên ngoài, người bình thường hoàn toàn không thể ra khỏi đó.

Nhưng bây giờ nhìn lại, chắc hẳn đã có rất nhiều người biết được lối đi thần bí này.

Thấy Lý Trạch Vũ hồi lâu không nói tiếng nào, Đệ Ngũ Nhân Kiệt nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Chắc cậu cũng từng tiếp xúc với người đến từ Guixu nhỉ?”

Lý Trạch Vũ không trả lời ngay, trái lại còn tỏ vẻ chân thành khuyên nhủ: “Tôi rất có hứng thú với Guixu, nếu ông có thể mô tả cho tôi biết nội tình trong đó, có lẽ tôi sẽ mở lòng từ bi cho ông được chết dễ chịu một chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK