Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Định Quốc vỗ ngực bảo đảm: “Bọn người kia ăn gan hùm mật gấu, nên mới dám đến nhà họ Lý làm loạn, hôm nay con sẽ cho bọn chúng biết thế nào là dùng bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về.”

Cùng lúc đó, trận chiến trong sảnh lớn đang diễn ra gay cấn.

Thực lực của Mạc Trung Đường ngang ngửa với Đệ Ngũ Vũ, đối mặt với sự vây công của các thành viên gia tộc Đệ Ngũ tuy rằng chiếm ưu thế, nhưng nhất thời cũng khó có thể hạ gục bọn họ.

Mà thực lực của Triệu Như Mộng vốn đã yếu hơn Đệ Ngũ Vũ một bậc, kinh nghiệm chiến đấu càng không bằng, một lần né tránh không kịp, nên đã trúng một

quyền nặng của đối phương.

“Nhóc con, phải nói cô là người có thiên phú võ đạo tốt nhất mà tôi từng gặp, tiếc là phải chỉ hôm nay cô đừng xen vào việc của người khác.”

Khi nói chuyện, Đệ Ngũ Vũ đột nhiên tăng lực, đánh một chưởng xuống đỉnh đầu Triệu Như Mộng.

Triệu Như Mộng nhanh chóng lui lại mấy bước, miễn cưỡng tránh được một đòn chí mạng.

Nhưng Đệ Ngũ Vũ như keo dán sắt, không đến nửa cái chớp mắt đã lại đuổi tới trước mặt.

“Đi tìm chết đi!” Đệ Ngũ Vũ gầm lên một tiếng, lại tung một chưởng từ trên trời giáng xuống.

Triệu Như Mộng đã bị đồn vào đường cùng, không thể lui, chỉ có thể cố gắng tung ra một chưởng.

Lấy công làm thủ! Ngay sau đó: “Âm!”

Chỉ thấy Đệ Ngũ Vũ đột nhiên thu tay lại, xoay người trong không trung tránh né một chưởng của Triệu Như Mộng, sau đó tung ra một cú đá quét.

“Rầm!”

“Âm!”

Triệu Như Mộng bị hất ngã xuống đất, nhìn thấy chân của Đệ Ngũ Vũ đang hướng về phía cổ mình, trong mắt cô ta hiện lên một tia tuyệt vọng.

Mình sắp chết rồi sao?

Không...

Giờ khắc này thời gian như ngừng trôi.

Vì muốn tìm kiếm Lý Trạch Vũ, trong khoảng thời gian này Triệu Như Mộng. vẫn luôn ẩn náu gần nhà họ Lý, do đó người của gia tộc Đệ Ngũ đến không thể lọt khỏi tai mắt của cô ta.

Cô ta không biết vì sao gia tộc lánh đời ở Quy Khư lại đến nhà họ Lý, xuất phát từ tò mò, Triệu Như Mộng âm thầm đi theo lẻn vào nhà họ Lý.

Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc khi Đệ Ngũ Vũ hạ lệnh tấn công, trong lòng cô ta dường như có một giọng nói nhắc nhở rằng nếu cô ta trơ mắt nhìn Lý Viễn Sơn và Lý Định Quốc gặp nguy hiểm mà không màng, tương lai nhất định sẽ hối hận.

Cho nên cô ta bất chấp nguy hiểm ra tay!

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Giờ phút này, nhìn thấy chân của Đệ Ngũ Vũ gần ngay trước mắt, chỉ còn một khắc nữa thôi là mình sẽ chết.

“Có thật sự không hối hận không?” Triệu Như Mộng thầm hỏi chính mình. “Xen vào việc người khác thì phải chết!” Đệ Ngũ Vũ ra tay nhanh như chớp. “Đùng!”

Tại thời khắc nguy cấp này, tiếng súng nổ vang, một viên đạn buộc Đệ Ngũ Vũ phải chuyển chân lệch khỏi quỹ đạo.

“Đùng đùng đùng...”

Chỉ thấy Lý Định Quốc đứng ở ngoài cửa, cầm một khẩu súng lục liên tục bắn về phía Đệ Ngũ Vũ.

Cách mười bước chân, không ai có thể nhanh hơn viên đạn.

Tuy rằng Đệ Ngũ Vũ tự phụ, nhưng cũng không dám liều mạng, lập tức lăn người trốn sau một cây cột đá.

Triệu Như Mộng tưởng rằng mình đã chết chắc, sau khi được cứu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lý Định Quốc bản hết một băng đạn, Đệ Ngũ Vũ trốn sau cột đá khởi xướng phản kích: “Lão phu sẽ giết chết lũ chuột nhắt các ngươi đầu tiên!”

Đối với những người trong võ lâm, hận nhất chính là kẻ tiểu nhân lén bắn sau lưng.

Hành vi của Lý Định Quốc trong mắt Đệ Ngũ Vũ chính là như thết _

“Èo!"

Lý Định Quốc chưa kịp đổi băng đạn, Đệ Ngũ Vũ đã nhảy đến trước mặt ông ấy.

“Hự!”

Đệ Ngũ Vũ đưa tay ra bóp chặt cổ Lý Định Quốc, sau đó bị lão ta nhấc lên cao.

“Buông ông ấy ra!”

Triệu Như Mộng lạnh lùng quát lớn.

“Đệ Ngũ Vũ, nếu không muốn toàn bộ gia tộc Đệ Ngũ bị diệt, thì tôi khuyên ông tốt nhất nên lập tức thả người xuống.”

Mạc Trung Đường vừa ra tay vừa lên tiếng uy hiếp. Nhưng Đệ Ngũ Vũ như thể không nghe thấy gì, ngửa đầu nhìn Lý Định Quốc bị lão ta nhấc lên cao, khinh thường cười nói: “Hình như ngươi là võ quan có chức vị

không thấp trong triều đúng chứ?”

“Có phải thấy bản thân là quyền cao chức trọng, thì trong thiên hạ không ai dám đụng đến ngươi đúng không?”

“Ha ha, đừng nói ngươi chỉ là một võ tướng, mà kể cả ngươi có là hoàng đế thì lão phu vẫn sẽ muốn giết là giết!”

Nói đến đây, lão ta quay đầu lại nhìn Triệu Như Mộng với Mạc Trung Đường.

“Người lão phu muốn giết, thì không ai cứu được cả...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK