“Được!”
Triệu Như Mộng nói xong thì là người đầu tiên nhảy vào trong hồ băng.
“Tủm!”
“Tủm.."
Những người khác lần lượt nhảy vào trong hồ băng.
Hòa thượng Nhất Trinh thấy như vậy thì di chuyển cơ thể, tấn công Dương Sóc đầu tiên...
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi tuyết bên ngoài Tử Ngục.
Ngân Hồ dần có cảm giác có vết thương trên người đã dần trở nên tốt hơn, cô liếc người phụ nữ tóc vàng bên cạnh, đôi mắt đảo quanh không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một lát sau.
“Tôi muốn uống nước."
Ngân Hồ mở miệng nói.
Người phụ nữ tóc vàng khinh thường nhìn cô, không thèm để ý tới cô. “Tai cô bị điếc à? Tôi muốn uống nước!”
Ngân Hồ nhắc lại lần nữa.
Người phụ nữ tóc vàng khinh thường nói: “Cô mà cũng xứng để tôi hầu hạ? Muốn uống nước thì không có, trên mặt đất có tuyết, nếu cô không ngại thì có thể liếm vài cái."
Ngân Hồ nhíu mày, cô cực kỳ không vui nhìn về phía người phụ nữ tóc vàng.
“Thế nào, không phục sao?”
Người phụ nữ tóc vàng nhìn cô từ trên cao rồi nói: “Cô cho rằng mình đi theo Quân Đế lăn lộn mấy năm ở thế giới ngầm thì thật sự coi mình là nhân vật chính rồi? Ha ha ha...”
Nói đến đây cô ta cười to, càng thêm khinh thường nói thêm: “Quân Đế là phế vật, thuộc hạ của hắn cũng là phế vật!”
“Cô.” Gương mặt Ngân Hồ đỏ bừng nhưng không nói nổi một chữ.
“Ha ha ha, tôi thích nhìn thấy dáng vẻ người khác khó chịu với tôi mà lại không thể làm gì tôi!” Người phụ nữ tóc vàng hớn hở.
Ngân Hồ không tiếp tục tranh cãi với cô ta nữa, cúi đầu liếm tuyết trên mặt đất.
Nhưng mà không ai phát hiện, ngay trong giây phút cô cúi đầu thì trong mắt lóe lên sự xảo quyệt.
“Ha ha ha...”
Người phụ nữ tóc vàng nhìn thấy Ngân Hồ nằm rạp trước mặt mình thì như có một cảm giác thành tựu cực kỳ to lớn.
“AI” Người phụ nữ tóc vàng đang cười thì bất ngờ thét chói tai. “Tôi khó chịu với cô, nhưng tôi có thể xử lý cô! Còn nữa...”
Khóe miệng Ngân Hồ khẽ nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng: “Long Đế không xứng để xách giày cho Quân Đết”
Mấy tên thuộc hạ của người phụ nữ đồng thời nhìn lại, chỉ thấy Ngân Hồ còn nằm rạp trên mặt đất trước đó đã tránh thoát khỏi sự trói buộc không biết từ lúc. nào, cô mạnh mế đâm con dao nhỏ trong tay vào trái tim người phụ nữ tóc vàng.
“Điều này... Làm sao có thể... Có thể!”
Người phụ nữ tóc vàng vừa dứt lời thì cơ thể mang theo sự nghi ngờ chậm rãi ngã xuống.
“Xoạt xoạt xoạt...”
Sáu bảy tên đàn ông bao vây cô trong nháy mắt. Nhưng mà Ngân Hồ lại không lùi mà lại tiến tới, bắt đầu tấn công bọn họ.
Thuộc hạ của Long Đế đều không phải là người bình thường, nhưng sức mạnh của bọn họ sao có thể sẽ là đối thủ của Ngân Hồ.
“Rầm rầm rầm!”
Chỉ nghe thấy tiếng xương nứt thanh thúy, sáu bảy tên đàn ông lần lượt ngã xuống.
. Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.
Ngân Hồ lấy điện thoại từ trên người của một người trong đám người bọn họ, sau đó cô nhảy lên khung máy bay trực thăng chạy trốn, nếu không chờ lúc sau khi Long Đế dẫn người trở về thì cô không có cơ hội để trốn.
Cô vừa điều khiển máy bay, vừa lấy điện thoại di động ra bấm dãy số nào đó.
“Ai vậy?”
Giọng nói lười biếng của Lý Trạch Vũ truyền đến.
“Là tôi!”
Ngân Hồ cũng không quanh co lòng vòng, cô lập tức nói ra tình cảnh hiện tại của mình, đồng thời suy đoán rằng đám người Long Đế có khả năng có vài âm mưu với Tử Ngục.
Lý Trạch Vũ nghe xong cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mà bình tĩnh trả lời: “Tôi biết tên ma cà bông đó đi tới Tử Ngục.”
“Anh biết?”
Ngân Hồ nhíu mày.
“Ừm, tôi biết, chỉ là tôi không biết tên cà chớn đó dám ra tay với cô!”
Giọng điệu rét lạnh của Lý Trạch Vũ truyền đến.
Ngân Hồ nghiêm túc nói: “Quân Đế, tôi biết anh sẽ khinh thường Long Đế, nhưng tôi muốn nhắc nhở anh rằng thế lực đứng sau lưng ông ta chính là hoàng gia Anh, nếu động vào ông ta...”
“Cô cho rằng tôi sẽ sợ hoàng gia Anh sao?”
Lý Trạch Vũ hỏi lại một câu.
Ngân Hồ trầm mặc.
Cô biết Quân Đế rất mạnh, nhưng một người cho dù có mạnh hơn nữa thì có thể mạnh đến mức hơn một quốc gia sao?
“Con sâu ra tay với cô trong giây phút này nhất định phải chết!” Trong giọng nói của Lý Trạch Vũ lộ ra sát ý không che đậy chút nào.
“Nước Anh thì sao? Thế lực đứng sau lưng tôi chính là nước Hạ...”