Cố Trường Ca đứng dậy, đi ra ngoài điện.
Đồng thời, hắn cũng nhớ lại ký ức có liên quan trong đầu. Nguyệt Minh Không, tứ công chúa của Vô Song tiên triều.
Hắn và nàng ta đã có hôn ước từ nhỏ, bất kể là thiên tư, ngoại hình hay xuất thân, bọn họ đều cực kỳ môn đăng hộ đối. Nhưng trong ký ức ngày trước, hắn không có hảo cảm với nàng ta, cũng không có ác ý, chỉ đơn giản là xem như người máy mà đối đãi.
Một thời gian trước, hệ thống đã đề cập đến sự xuất hiện của khí vận chi nữ mới, sau đó lại không có tin tức gì nữa.
Cố Trường Ca đã nghĩ rất nhiều, suy xét tất cả những người bên cạnh mình một lượt.
Thậm chí là tra xét một lượt rất nhiều đường tỷ, đường muội trong tộc, nhưng đều không phát hiện ra vấn đề gì.
Điểm khí vận của các nàng không tính là quá cao, ít nhất còn hơn đám người Lâm Thu Hàn, Tô Thanh Ca.
Vì vậy, cuối cùng, Cố Trường Ca vẫn để mắt đến vị hôn thê này.
Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi, Cố Trường Ca chưa chính thức gặp nàng ta nên cũng không chắc.
Dù sao thì mình cũng không làm chuyện từ hôn, theo lý thì không thể cẩu huyết như vậy.
Liệu sẽ đơn giản là đưa vợ, đưa sự ấm áp tới cho mình chăng? Chắc không bình thường như vậy được.
Quang trọng nhất là Cố Trường Ca đã cho người đi tìm hiểu tin tức liên quan về vị hôn thê của mình.
Kết quả thu được chính là, thủ đoạn của Nguyệt Minh Không rất nhiều năm trước là ẩn trốn, giấu tài.
Mãi đến gần đây, nàng ta mới dùng ý chí kiên cường lạnh lùng đấu chọi, đánh bại các tỷ muội huynh đệ của mình, giành được Trữ Đế chi vị.
Nghe có vẻ như là một nhân vật rất có thủ đoạn.
Trên mặt Cố Trường Ca vẫn bất động thanh sắc, trong lòng có đủ các loại suy nghĩ đang quay cuồng.
Một lúc nữa hắn sẽ đi gặp vị hôn thê của mình, nhìn điểm khí vận của nàng một cái là sẽ biết thôi.
Tuy nhiên, trước đây công chúa của Vô Song tiên triều, chưa từng đắc tội với khí vận chi nữ giống như mình, chắc hẳn điểm khí vận của nàng ta rất cao.
Nghĩ đến đây, Cố Trường Ca thật sự không quan tâm nữa. Dựa vào uy thế của Trường Sanh Cố gia và Vô Song tiên triều ở Thượng Giới, hôn ước này hẳn là không có vấn đề gì.
Cũng tức là nói hôm nay mình sẽ đi gặp thê tử tương lai?
Nhưng nếu thật sự là khí vận chi nữ, nàng ta sẽ đi theo chiêu bài nào đây?
...
Bên trong đại điện rộng lớn với phong cách cổ xưa, thần quang lúc ẩn lúc hiện. Cố Lâm Thiên, gia chủ đương nhiệm của Cố gia nở một nụ cười. Lão đang nói chuyện với nam tử mặc Đế bào uy vũ trước mặt.
Đế uy trên người nam tử mặc Đế bào uy vũ đang lưu chuyển, khí tức hào hùng mà cuồn cuộn, đứng ở đó tựa như vũ trụ thăm thẳm, suy diễn ra nhiều cảnh tượng đáng sợ.
Đích thị là Hoàng đế Nguyệt Hoàng của Vô Song tiên triều.
Chẳng qua lần này người đến Cố gia chỉ là một đạo pháp thân của lão mà thôi. Chân thân phải tọa trấn tiên thành, không có cách nào rời đi được.
Khi còn trẻ Nguyệt Hoàng và Cố Lâm Thiên là bạn chí cốt, con cháu của hai người đã định hôn ước với nhau, nên còn có một mối quan hệ như vậy.
Bây giờ Nguyệt Minh Không đã được chỉ định làm Trữ Đế, có quyền thế vô cùng kinh khủng ở Vô Song tiên triều.
Còn nhỏ tuổi lại nắm giữ quyền hành, thế nên ở Thượng Giới có rất nhiều nhân vật tiền bối đều khó mà khinh thường nàng ta.
Tư thế của nữ đế đã lưu truyền khắp các thiên, tạo ra một trận xôn xao rất lớn. Không nói đến thiên tư của bản thân nàng ta đã cực cao, hiện tại nàng đã đột phá Phong Hầu cảnh, ít nhất thì biểu hiện ra bên ngoài chính là như vậy.
Lúc này đây ở trong đại điện, có rất nhiều trưởng lão trong tộc cùng với người trẻ tuổi đều đang lén lút nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mặt.
Tiên nhan như tranh vẽ, tóc búi xoắn ốc, đẹp đến rung động lòng người. Đôi lông mày dài mảnh như lá liễu, đôi mắt phượng trầm tĩnh, sâu thẳm.
Mũi ngọc xinh đẹp, đôi môi anh đào như nhị hoa nở rộ, khuôn mặt như phù dung, lại thêm vẻ cao quý, hòa nhã và lộng lẫy.
Làn da trắng nõn kiều nộn như sứ, dáng người cao thon mảnh khảnh.
Thay vì mặc Đế bào rộng thùng thình thì nàng ta mặc một chiếc váy dài màu xám, rực rỡ, khí chất xuất trần như tiên, vừa để lộ uy nghiêm làm kẻ khác phải khiếp sợ.
Nữ tử này đứng ở nơi đó, vẻ mặt tuy bình tĩnh nhưng lại có một vẻ uy nghiêm khiến những người đồng trang lứa tự cảm thấy khiếp sợ.
Đế uy lần đầu tiên xuất hiện!
Không ít tộc lão đều thở dài trong lòng, nữ nhân như vậy kết thông gia với Cố gia, chỉ sợ đến lúc đó sẽ tạo ra sự khiếp sợ của không ít thế lực và chính đạo.
Trữ Đế của Vô Song tiên triều, thiếu chủ của Trường Sanh Cố gia.
Bất kể là ai, tương lai đều là nhân vật nắm quyền lực kinh người, nhất định là đứng ở đỉnh cao nhất của Thượng Giới.
Như vậy, chẳng phải có nghĩa là Vô Song tiên triều và Trường Sanh Cố gia sánh bước cùng nhau, đối với ngoại giới mà nói, đây không phải là một tín hiệu tốt.
Từ xưa đến nay, có rất nhiều chính đạo Vô Thượng, bất hủ đại giáo cũng thường kết thông gia. Nhưng chưa bao giờ có quan hệ thông gia giữa những người kế tục đời sau như hiện tại.
Tạo thành chấn động như này quá kinh người.
Nhưng mà, rất nhiều thế lực không thể nói trước được điều gì. Dù sao thì trước đây khi Cố Trường Ca và Nguyệt Minh Không lập hôn ước, bọn họ vẫn chưa được xác định là người kế vị.
Huống hồ đây là do bọn họ tự mình giành lấy... không phải là một âm mưu.
Lúc này, cuối cùng vẫn không thể ép buộc hai bên thế lực hủy hôn ước được? Bọn họ không dám, cũng như không có năng lực này.
Trong đại điện, mọi người đều có suy nghĩ khác nhau, đang đợi xem kết quả của màn thông gia này sẽ như thế nào.
Còn Nguyệt Minh Không lúc này, tâm trạng của nàng ta có chút mất tập trung. Trông vẻ mặt của nàng ta thật bình tĩnh, nhưng không phải vậy.
Đại điện quen thuộc trước mắt, nàng ta đã tới rất nhiều lần.
Những gương mặt Cố gia quen thuộc, nàng ta còn có thể gọi tên không ít người. Phụ thân thân sinh của nàng ta ở kiếp trước rất khắc nghiệt với nàng ta, nhưng ở chỗ của bá phụ Cố Lâm Thiên, nàng ta có được không ít sự yêu mến.
Nên khi rảnh rỗi, nàng ta luôn thích chạy đến Cố gia. Cố Trường Ca tỏ thái độ rất lạnh nhạt với nàng ta, nhưng phụ mẫu của hắn lại đối xử rất tốt với nàng ta, đối xử giống như nữ nhi ruột vậy.
Điều này làm cho Nguyệt Minh Không rất cảm động, nhưng tiếc rằng cuối cùng bọn họ cũng bị Cố Trường Ca làm cho đau lòng, cả hai đều không có kết cục tốt.
Khi Cố Lâm Thiên tu luyện vào thời khắc đột phá, chẳng may lão lại bị Tâm Ma phản phệ, đạo quả vỡ tan, tu vi tẫn tán giữ lấy tàn mệnh.
Lão tự hỏi cả đời không hổ thẹn với bất kỳ kẻ nào, nhưng lại thẹn với tộc nhân nhất mạch khác của mình, thẹn với tiểu cô nương năm ấy.
Tâm Ma này chưa bao giờ tiêu tán, mà ngược lại càng tăng lên khi tu vi càng thâm hậu.
Ngay cả Cố mẫu cũng vậy, cuối cùng bà buồn bực thành bệnh, vô phương cứu chữa.
Khi Nguyệt Minh Không nghĩ đến điều này, nàng ta cảm thấy khó chịu và tự trách trong lòng, vì kiếp trước nàng ta không thể ngăn cản được những chuyện này, nhưng kiếp này nàng ta nhất định sẽ có thể.
Cố Trường Ca, đứa con này quá bất hiếu!
Không chỉ khiến nàng ta tổn thương sâu sắc, mà còn tổn thương đến thân nhân, phụ mẫu hắn cũng như thế.
Nguyệt Minh Không nhanh chóng định thần lại từ trong hồi ức. Đúng lúc này, âm thanh gọi bẩm của hạ nhân truyền tới ở ngoài điện.
- Thiếu chủ đến.
Nguyệt Minh Không nghe thấy, một ý nghĩ phức tạp lóe lên trong mắt nàng ta, biến mất ngay tắp lự.
Người mà nàng ta không muốn nhìn, cũng không muốn gặp nhất cuối cùng cũng đến.
Nàng ta chầm chậm xoay người sang chỗ khác.
Trong một thoáng, ánh mắt nàng ta có chút hốt hoảng.
Nam tử ngoài điện đi tới, mặc một bộ bạch y đơn giản, sạch sẽ, tuấn tú thần nhã, ôn nhuận như ngọc, mái tóc óng ánh như mặc ngọc, tiên cốt đạo vận, cả người tự nhiên.
- Phụ thân, bá phụ.
Thoạt đầu, Cố Trường Ca lễ phép chào hỏi hai người ở trên điện, lúc này hắn mới nhìn về phía vị hôn thê của mình.
Tuy hắn đã nhìn thấy rất nhiều lần trong trí nhớ, nhưng lần đầu tiên nhìn ở khoảng cách gần như vậy, hắn mới phát hiện quả thật đẹp kinh người.
Cái gì gọi là tiên nhan không tỳ vết, khuynh quốc khuynh thành, chính là khuôn mặt trước mắt đây.
Dù sao, nếu có bất kỳ từ ngữ nào để miêu tả vẻ đẹp của một nữ tử đặt lên người nàng ta đều không thành vấn đề.
Quan trọng nhất là khí chất.
Là kiểu đế uy cao cao tại thường, vô tình lộ ra.
Đây không phải là khí chất mà người bình thường có thể có được.
Cùng lúc đó, hắn cũng dùng hệ thống kiểm tra điểm khí vận của Nguyệt Minh Không.
Vừa nhìn, Cố Trường Ca có chút ngây người.
- Trường Ca, Minh Không các ngươi đều là người trẻ tuổi, nói chuyện đàng hoàng. Khó khăn lắm Minh Không mới đến Cố gia một chuyến, ngươi dẫn nàng đi dạo loanh quanh đi. Cố gia ta nhiều chỗ mỹ lệ hùng vĩ như vậy, nên tận hưởng ngắm nhìn...
Lúc này, Cố Lâm Thiên nói với Cố Trường Ca, ông ta cảm thấy đây là cơ hội tốt để kéo gần quan hệ của hai người bọn họ hơn.
Nguyệt Hoàng cũng gật đầu nói:
- Minh Không, ta và Cố bá bá của ngươi muốn bàn bạc công chuyện, ngươi với Trường Ca hiền điệt đi dạo cùng nhau một chút đi, trước đây lần nào ngươi tới cũng đều rất vui vẻ mà? Hôm nay có chuyện gì sao?
Nguyệt Minh Không nghe vậy cũng định thần lại, nói:
- Phụ hoàng, Minh Không biết rồi.
Trông vẻ mặt nàng ta còn có chút ngơ ngẩn.
Tại sao nó lại khác với những gì nàng ta đã thấy ở kiếp trước vậy?
Nàng ta nhớ rõ lúc Cố Trường Ca bước vào, chính xác là một thân huyền y, biểu cảm lạnh lùng đến tận xương cốt, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn nàng.
Dáng vẻ hôm nay, tuy rằng vẫn là gương mặt quen thuộc, nhưng hoàn toàn giống như một người khác.
Nguyệt Minh Không cảm thấy mình đã nhớ lầm chăng?
- Minh Không, chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé?
Đúng lúc này, Cố Trường Ca cũng lên tiếng, giọng nói rất tự nhiên, nhưng lại có chút kỳ quái trong nét mặt.
- Ừm.
Nguyệt Minh Không gật đầu, đi theo sau hắn rời khỏi đại điện. Bây giờ đầu óc của nàng rất loạn.
Nàng ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Tại sao hắn lại gọi mình là Minh Không như vậy, kiếp trước nàng ta chưa từng nghe hắn gọi được mấy lần.
Hơn nữa, dường như vẻ mặt tự nhiên này không phải là cố tình ngụy tạo.
Nguyệt Minh Không cảm thấy chuyện này có hơi ngoài dự đoán của mình.
Từ khi trọng sinh đến nay, bất kể là chuyện gì, nàng ta đều kiểm soát được, nàng ta chưa bao giờ phạm sai lầm. Dựa vào việc mình biết trước mọi chuyện, mỗi một bước đi đều đi tới hoàn mỹ.
Nhưng tại sao vừa nhìn thấy Cố Trường Ca thì lại không được?
Hay là hắn cũng giống như mình, cũng trọng sinh. Với bộ dạng bây giờ, chẳng qua chỉ là muốn lừa mình mà thôi?
Hoặc là vì mình trọng sinh mà cũng xảy ra chút ngoài ý muốn nào đó trên người hắn?
Nguyệt Minh Không không biết tâm trạng của mình bây giờ là gì nữa. Chí có điều cảm giác của nàng với Cố Trường Ca vẫn không thay đổi.
Hắn vẫn là hắn, cho dù là khí tức hay là kiểu thái độ hoàn toàn không thèm để ý. Vẫn không thể thay đổi được.
Chỉ có một sự thay đổi đó là thái độ lạnh lùng vừa nãy của hắn đối với mình.
Thoắt cái dọc đường hai người cũng không nói chuyện gì.
Hai người giống như một đôi bích nhân, sóng vai đi vào một ngọn núi, nơi này tiên sương lượn lờ, cảnh đẹp tuyệt trần, rất hùng vĩ.
Nguyệt Minh Không nhìn Cố Trường Ca ở bên cạnh, không biết nên nói gì. Kiếp trước, hai người hiếm khi sánh bước bên nhau như thế này, cho dù có, cũng chỉ là giả bộ trước mặt người ngoài mà thôi.
Cho dù thái độ của Cố Trường Ca đối với nàng ta đã thay đổi, nhưng cũng không thể thay đổi được nỗi đau mà hắn đã mang đến cho mình ở kiếp trước.
Nguyệt Minh Không tự nhủ như vậy.
Vẻ mặt của nàng ta nhanh chóng bình tĩnh lại, vẻ mặt bình tĩnh mà thâm trầm, nhìn chằm chằm rất nhiều tiên sơn thần đảo, và tiên cầm thụy thú phía dưới.
Nàng ta không nói gì, rõ ràng tâm sự trùng trùng.
- Ban nãy suýt chút ta đã nghĩ muội đến từ hôn.
Lúc này, Cố Trường Ca mới mở miệng, thản nhiên mỉm cười, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
Khí vận mang tử sắc.
Trong dải màu đỏ cam vàng xanh lam xanh tím biểu hiện cho điều gì? Quý không tả nổi, không nói nên lời.
Hơn nữa điểm khí vận cao tới tám ngàn, còn có số lẻ đằng sau nữa, Cố Trường Ca không nhìn kỹ.
Điểm khí vận cực lớn như vậy cũng là lý do vừa rồi Cố Trường Ca bị choáng váng.
Đây hoàn toàn là một cái máy rút tiền sống.
Nghe được lời này của Cố Trường Ca, Nguyệt Minh Không có chút sững sờ, sau đó đồng tử khẽ co lại.
Nàng ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, bởi vì nó không thực tế. Nhưng tại sao Cố Trường Ca lại nói như vậy?
Có phải hắn đang ám chỉ rằng hắn thật sự biết mình trọng sinh sao?