Chương 54: Khuất nhục không gì bằng.
- Cầu xin đại nhân tha mạng, là bọn ta có mắt như mù, có nhiều chỗ mạo phạm đến ngài...
Một đám Thần Sơn, Thần Linh thượng cổ quỳ rạp một chỗ, vẻ mặt trắng bệch không còn chút máu, vô cùng sợ hãi.
Bộ dáng kia tưởng chừng như nhìn thấy thiên địch vậy.
Nào còn vẻ ngông cuồng tự cao tự đại, hung hăng nạt người như lúc trước?
Mấy người Lâm gia nhìn thấy một màn này thì trong lòng vui vẻ không thôi.
Dù lai lịch có lớn thế nào đi nữa, chẳng phải khi gặp Cố công tử cũng đều phải quỳ rạp xuống sao?
- Tại sao lại như vậy...
Giờ phút này sắc mặt Diệp Lưu Ly cũng trắng bệch, tay ngọc nắm chặt thanh trường kiếm.
Nàng ta không ngốc, ngược lại nàng ta còn thông minh hơn rất nhiều so với những bạn bè cùng trang lứa.
Từ trong những lời nói vừa rồi, nàng ta cũng nhìn ra thân phận của Cố Trường Ca chỉ có cao hơn chứ không thể thấp hơn nàng.
Tuy rằng sau lưng nàng ta là Tiên tộc thái cổ ở thượng giới, nhưng Cố Trường Ca lại là đứa con trai độc nhất của gia chủ Cố gia Trường sanh.
Cha nàng ta không chỉ có một đứa con gái duy nhất là nàng ta, chẳng qua là khá yêu thương nàng ta mà thôi.
Còn Cố Trường Ca, rất có khả năng tương lai hắn sẽ chấp chưởng Trường sanh gia.
Loại thân phận khủng bố như này, chí ít bây giờ nàng ta không phải là người có thể so sánh được.
Nghĩ tới đây, Diệp Lưu Ly cảm thấy có chút tuyệt vọng, vì sao Diệp Trần ca ca lại đắc tội với một kẻ thù mạnh như vậy?
Nàng ta vốn tưởng rằng, dựa vào thủ đoạn và bối cảnh của nàng ta thì có thể giải quyết chuyện này đơn giản.
Nhưng bây giờ xem ra, tất cả chỉ là nàng ta mơ mộng hão huyền mà thôi.
Sắc mặt Diệp Lưu Ly lại càng trắng bệch, vẻ mặt đã không giống với lúc đầu vừa đến đây nữa.
- Tiểu thư, chuyện này hoàn toàn chỉ là hiểu lầm mà thôi, người nhanh nói xin lỗi với Cố công tử đi!
Lúc này, Tuyết di cũng quay ra khuyên giải Diệp Lưu Ly, nói:
- Thân phận của Cố công tử cao cỡ nào, sao có thể để tâm đến một con kiến hôi nhỏ bé như Diệp Trần chứ, mọi chuyện đều là người nghĩ sai rồi, tiểu thư.
Dưới cái nhìn của bà ta, hiện giờ không có gì quan trọng hơn việc tạo mối quan hệ tốt với Cố công tử cả.
Sao tiểu thư lại ngu xuẩn như vậy chứ, việc này mà cũng không nghĩ ra?
Trong lòng bà ta cảm thấy hơi hối hận, sớm biết thế này thì bà ta đã gạt tiểu thư, lén lút đi tìm Diệp Trần, đập chết tên tiểu tử kia là xong chuyện rồi.
Loại chuyện chọc cho Cố công tử không vui mà cũng không nghĩ tới, thật sự quá ngu xuẩn.
- Tuyết di, ngươi không cần nói nhiều. Ta không thể xin lỗi hắn, chính hắn đã hại Diệp Trần ca ca phải trốn chui trốn lủi, sống giống như chó nhà có tang...
Diệp Lưu Ly quật cường nói, trong mắt tràn đầy vẻ không cam tâm, nàng ta sẽ không chỉ vì thế này liền nói lời xin lỗi.
Một màn này tự nhiên Cố Trường Ca cũng nhìn vào trong mắt. Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt như cũ, nhưng trong lòng không khỏi cười nhạo.
Suy cho cùng cũng chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, còn có thể gây ra sóng gió lớn thế nào?
Chỉ là nghĩ đến thân phận của Diệp Lưu Ly, tiểu công chúa của Thái cổ Diệp tộc à?
Cố Trường Ca lại cảm thấy có thể lợi dụng nàng ta một chút.
Không phải nàng ta là thanh mai trúc mã của Diệp Trần, lớn lên bên nhau, rất có hảo cảm với hắn sao?
Vừa hay Diệp Trần cũng là điểm yếu của nàng ta.
Lại nói, thế lực của Thái cổ Diệp tộc ở Thượng Giới cũng không nhỏ, là Thái cổ trong vạn tộc cận tiên nhất tộc, nghe nói có sở hữu huyết mạch của tiên.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Cố Trường Ca khẽ cười, trong lòng lại vạch ra một kế hoạch kỹ lưỡng hơn rồi.
Cũng đừng quên, hắn chính là người thừa kế của ma công cấm kỵ, lại là người bị ma tâm.
Cái khác không có nhiều nhưng thủ đoạn tà môn thì hắn lại không thiếu.
Khống chế một Diệp Lưu Ly mà thôi, quá đơn giản.
Ngay tức khắc, vẻ mặt hắn tràn ra một chút không kiên nhẫn, giọng nói lộ ra vài phần lãnh đạm:
- Cho nên rốt cuộc mục đích của các ngươi là cái gì? Chuyện hôm nay, nếu không cho Cố mỗ một cái công đạo, thì cho dù là Tiên tộc thái cổ...
- Minh lão.
Nói đến đây, Cố Trường Ca quay mặt nhìn vào khoảng không thản nhiên nói.
- Công tử, có lão nô.
Vù!
Sau một khắc, Minh lão liền xuất hiện, trên mặt lão lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Sự khủng bố và uy áp lập tức bao phủ nơi đây, khiến cho mọi người biến sắc.
Diệp Lưu Ly càng cảm nhận được cảm giác ngạt thở đáng sợ.
Đây chính là lão bộc mà trước kia nàng ta từng cho rằng không phải là đối thủ của Tuyết di!
Cường đại như vậy!
- Cố công tử xin bớt giận, chuyện hôm nay là do tiểu thư càn rỡ mạo phạm đến ngài.
Tuyết di hơi biến sắc, vội vàng cản cỗ uy áp này lại.
Tên Minh lão trước mắt này, mang đến cho bà ta cảm giác rất mạnh!
Hai người tại Hạ Giới chỉ có thể phát huy thực lực tới Hư Thần cảnh, thế nhưng căn cơ tu vi của đối phương lại cao hơn bà ta.
Cho dù lúc đầu có thể chống chọi, nhưng nhất định rất nhanh sau đó sẽ rơi vào thế hạ phong.
Nhưng bà ta chắc chắn có thể đưa tiểu thư rời khỏi đây được.
Nhưng như thế lại không giống với ý định ban đầu của bà ta, bà ta cũng không muốn đắc tội Cố Trường Ca.
Cho dù không thể lấy lòng, thì cũng không thể đắc tội được!
Thế nhưng Cố Trường Ca vốn không thèm để ý đến Tuyết di, hoàn toàn không liếc mắt nhìn bà ta một cái.
Sắc mặt bình thản, nhưng lại đang nhìn xuống!
- Có đúng không vậy? Cố mỗ thấy người của các người đến nhiều lắm...
- Minh lão, cứ qua một hơi thở, liền giết một người cho bản công tử.
Cố Trường Ca nhàn nhạt phân phó.
Nghe nói vậy, sắc mặt đám người Thần Sơn thượng cổ sau lưng Diệp Lưu Ly đều trắng bệch ra, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, quỳ rạp trên mặt đất cầu xin tha mạng.
- Tiểu thư, xin người cứu mạng! Chúng tôi không muốn chết!
- Đại nhân tha mạng!
- Ngươi hèn hạ, vô sỉ....
Nghe vậy sắc mặt Diệp Lưu Ly cũng trắng bệch, cả người run lên, không nghĩ tới Cố Trường Ca lại dùng cách này để ép nàng ta khuất phục.
Mà Cố Trường Ca không thèm liếc nhìn nàng ta một cái.
Ngược lại Tô Thanh Ca lại rất tri kỷ bưng chén trà ra cho hắn, cười ngọt ngào nói:
- Công tử, trà ngon.
Cố Trường Ca bày tỏ sự khen ngợi đối với nàng.
Không uổng công ta thương nàng như vậy.
- Tiểu thư, mau nói xin lỗi Cố công tử đi! Sao người lại không nghĩ ra chứ? Nếu Cố công tử thật sự muốn giết chết tiểu tử Diệp Trần kia thì sao tên Diệp Trần đó có thể trốn thoát được chứ?
- Tốt nhất người nên suy nghĩ lại đi, phía sau Cố công tử có cường giả như vậy, Diệp Trần lấy đâu ra năng lực để chạy thoát đây?
- Tất mọi chuyện đều chỉ là hiểu lầm mà thôi!
- Người là tiểu công chúa Tiên tộc thái cổ, Cố công tử thiếu chủ Trường sanh gia, người chỉ cần nói xin lỗi là Cố công tử sẽ không làm khó người nữa....
Trong lòng Tuyết di thở dài, không ngừng khuyên bảo Diệp Lưu Ly, nàng ta làm vậy chỉ vì muốn tốt cho tiểu thư mà thôi.
Một tên Diệp Trần sao đáng giá để tiểu thư đắc tội với Cố công tử chứ.
- Người như hắn, không thể nào là người tốt được...
Vẻ mặt Diệp Lưu Ly tràn đầy sự phẫn nộ và không phục, gắt gao nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca, dường như muốn nghiền hắn thành tro bụi.
- Qua một hơi thở rồi.
Mà lúc này Cố Trường Ca thổi tách trà, chậm rãi nhấp một ngụm.
- Đã biết thưa công tử!
Minh lão tuân lệnh, trực tiếp tung một chưởng. Ánh sáng lóe lên, hư không chấn động!
Bật cười một tiếng!
Cách đó không xa, một người thiếu niên trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch, trên trán có vảy Thần Sơn bị đập chết ngay tại chỗ trong cơn tuyệt vọng.
Những người còn lại cũng sắp bị hù chết.
- Tiểu thư, xin người cứu mạng! Ta không muốn chết!
- Chúng ta vì người mà tới, người không thể bỏ mặc chúng ta được...
Thời khắc này, bọn họ cũng không khỏi sinh ra oán hận với Diệp Lưu Ly.
Nhưng vì sao nàng lại không chịu chứ?
Lẽ nào tính mạng của bọn họ còn không bằng một câu nói của nàng sao?
Cố Trường Ca bình thản thu tất cả vào trong mắt, từ đầu đến cuối sắc mặt đều không hề thay đổi.
Diệp Lưu Ly nhìn ánh mắt của hắn, nghiến răng, cả người run rẩy, vô cùng phẫn nộ.
Lúc này dường như nàng ta đã không có lựa chọn nào khác, thậm chí còn vô cùng hối hận.
Lẽ nào để Tuyết di ra tay sao?
Rất rõ ràng, Tuyết di đứng về phía Cố Trường Ca, lúc này bà ta tuyệt đối sẽ không nghe lời nàng.
Nghĩ tới đây, Diệp Lưu Ly cảm thấy khuất nhục không gì bằng, gần như là cắn răng nói:
- Chuyện hôm nay, là Lưu Ly đã mạo phạm, xin thứ lỗi... Mong Cố công tử lượng thứ cho...