"Cố công tử, đệ tử tên Diệp Trần này không hiểu lễ nghĩa, hi vọng ngài không nên tức giận."
Sắc mặt Thánh Chủ Thái Huyền càng thêm âm trầm.
Vừa áy náy nói với Cố Trường Ca vừa nháy mắt ra hiệu với mấy vị trưởng lão.
Toàn bộ khách khứa đều đang xem náo nhiệt.
Thái Huyền thánh địa của ông ta đã bao giờ bị mất mặt mũi như vậy chưa?
"Thánh Chủ, chuyện này là cứ để ta giải quyết với Diệp Trần, bồi tội với Cố công tử đi."
Lúc này, Thánh tử Sở Huyền của Thái Huyền đoạt trước một bước nói.
Dứt lời hắn ta đã động thủ, phù văn lập loè, chưởng phong hiện lên, lao đến Diệp Trần.
Ầm ầm ầm!
Giữa hư không vang lên tiếng sấm nặng nề.
Phù văn đan chéo, hóa thành lôi quang đáng sợ, giống như Lôi long vậy.
Thân làm Thánh tử Thái Huyền, thực lực của hắn ta trong những người cùng thế hệ thuộc về người nổi bật.
Diệp Trần chỉ là một tên đệ tử nội môn.
Cảnh giới của hai người có khoảng cách quá xa.
Lại sao có thể là đối thủ của Sở Huyền.
Trong đại điện, bảo quang ẩn hiện, phù văn lập loè.
Tất cả mọi người nhìn một trận chiến này.
Bao gồm cả Thánh Chủ Thái Huyền ở bên trong rất nhiều người, đối với kết quả của trận chiến này, đều không có bất kỳ để ý gì.
Chỉ còn chờ Diệp Trần bị thua.
Rốt cuộc bọn họ cũng xuất thủ.
Trong các thế lực lớn tiến đến tham lễ, không thiếu người của thế gia và thánh địa còn lại đang nhìn.
Hắn ta không nghĩ sẽ để mình mất mặt.
"Tới tốt."
Diệp Trần đối với một trận chiến này lại có chút phấn khởi.
Hắn ta không sợ chút nào, ngược lại cả người phát động pháp lực dùng một chưởng nghênh đón.
"Tên Diệp Trần này thật sự không biết tự lượng sức mình, cũng không nhìn xem mình có bản lĩnh gì, thuần túy là muốn chịu chết."
Có đệ tử nội môn khinh thường, lên tiếng trào phúng.
"Thánh tử Sở Huyền chính là nửa bước Thần Thông cảnh, Diệp Trần hắn ta chỉ là Hồn Cung cảnh thôi, càng đừng nói Thánh tử đã tu luyện được Lôi Ngục Thần Thể. . ."
"Một trận chiến này sẽ không có gì ngoài ý muốn."
Những đệ tử còn lại cũng thi nhau nói, cảm thấy Diệp Trần đang tự tìm chết.
Ngay sau đó, hỏa quang thiểm diệu, lôi quang bính phát.
Sợi tóc phi dương, hào quang nóng bỏng mà sáng chói, ở trên hư không va chạm.
Thân mình Sở Huyền run lên, thân thể mạnh mẽ hơi tê tê.
Diệp Trần lại giống như một vị thiếu niên Hỏa Thần, sừng sững bất động, biểu tình tự tin cường đại.
"Cái gì. . ."
"Hắn ta quá mạnh. . ."
Không ít nữ đệ tử trẻ tuổi, trong mắt thêm ra vài tia sáng kỳ dị.
Diệp Trần cường đại, có chút ngoài dự liệu của bọn họ.
Rất nhiều người đều bị khiếp sợ.
Một chưởng này, hai người cân sức ngang tài, bất phân thắn bại.
"Diệp Trần rõ ràng chỉ có tu vi Hồn Cung cảnh vậy mà có thể chặn Thánh tử Thần Thông cảnh sao?"
Các đệ tử cùng trưởng lão, lúc này cũng có chút chấn kinh.
Ngay cả sắc mặt của Thánh Chủ Thái Huyền vừa rồi vẫn luôn âm trầm, tâm thần cũng hơi chấn động.
Nên biết Sở Huyền chính là tu luyện Lôi Ngục Thần Thể, bản thân đã có thể vượt cấp mà chiến.
Trong cùng thế hệ càng khó tìm đối thủ.
Kết quả đối mặt với Diệp Trần kém hơn hắn ta một cảnh giới lớn, thế mà dung một chưởng lại không bắt được sao?
Chẳng lẽ nói thiên phú của Diệp Trần còn mạnh hơn so với Sở Huyền sao?
Tất cả mọi người trước đấy không phát hiện ra điểm này ư?
Đương nhiên, nếu nói trong những người ở đây có ai là người không ngoài ý muốn.
Đó chính là Cố Trường Ca.
Rốt cuộc đây chính là khí vận chi tử.
Vả mặt khiến mọi người khiếp sợ còn không phải chuyện thường ngày.
Hắn chậm rãi uống một hớp trà.
Ngữ khí không nhanh không chậm.
"Ngươi đối với tên Diệp Trần này, dường như vẫn luôn có lòng tin nhỉ?"
Tô Thanh Ca nghe vậy quay đầu.
Vốn dĩ ánh mắt bình tĩnh, bỗng nhiên nổi lên một tầng gợn sóng.
Một mùi hương thanh nhã truyền đến như lan như xạ.
Nàng không nói chuyện.
Nhưng bộ dáng này, kỳ thật đã bại lộ nỗi lòng.
Ánh mắt Cố Trường Ca thực sâu, cười cười: "Cố gắng giữ vững bộ dáng bình tĩnh như vậy là muốn ta cho rằng ngươi cùng Diệp Trần kỳ thật không có quan hệ gì sao? Sợ ta đối phó với hắn ta ư?"
"Thật là nữ nhân thông minh."
Một lời nói toạc ra.
Chẳng biết tại sao, Tô Thanh Ca cảm giác nam nhân này thực đáng sợ, so với lúc trước đạm mạc còn làm nàng càng không an tâm.
Nhưng nàng chỉ mím môi vẫn không nói lời nào như cũ.
Cố Trường Ca nhìn chén trà, ngữ khí bình đạm: "Không. . ."
Tô Thanh Ca nhìn hắn, sau đó yên lặng cầm bình trà lên nhẹ nhàng rót đầy cho hắn.
"Có chút ý tứ."
Nụ cười của Cố Trường Ca có chút dị sắc, giống như tự lầm bẩm nói ra, nhưng lại như đang nói cho Tô Thanh Ca nghe.
Tay Tô Thanh Ca bưng ấm trà, khẽ run lên.
Đối với những kịch bản nát này, Cố Trường Ca tiện tay đã có thể đếm ra mấy trăm loại.
Diệp Trần hôm nay sở dĩ tức giận.
Thuần túy là do đêm qua nghe nói Thánh Chủ Thái Huyền đưa nữ nhi đến trong cung điện của mình thôi.
Nhưng tính tình nguyên thân kỳ thật rất đạm mạc, trong mắt chỉ có tu hành.
Cho nên cũng không đụng tới Tô Thanh Ca một chút nào.
Chỉ từ tầng quan hệ này tới xem, thực hiển nhiên, Tô Thanh Ca chính là nữ chính đấy.
Rốt cuộc từ cốt truyện tới xem thì Diệp Trần quật khởi từ địa phương nhỏ, trải qua đại chiến bách triều, rốt cuộc bái nhập vào Thái Huyền thánh địa.
Kỳ thật không sai biệt lắm đã qua độ đến trung kỳ.
Tô Thanh Ca có thiên phú cường đại, dung nhan hoàn mỹ, thân làm Thánh nữ Thái Huyền thánh địa lại thực thông minh.
Biết được Diệp Trần và mình tựa như trứng chọi đá.
Cho nên không cầu tình cho Diệp Trần.
Như vậy ngược lại còn làm hắn đối với Diệp Trần càng thêm sinh ghét.
Biện pháp tốt nhất chính là phủi sạch quan hệ với Diệp Trần, làm mình lầm tưởng rằng nàng cùng Diệp Trần không có quan hệ gì.
Người như vậy thiết lập, không phải nữ chính thì là cái gì?
Đáng tiếc, tất cả những thứ này Cố Trường Ca đã sớm thấy rõ.
Giống như là thượng đế mở ra coi một góc kịch bản vậy.
Đặc biệt hiện giờ, sau khi Cố Trường Ca biết hắn chính là nhân vật phản diện lại càng không định bỏ qua cho Tô Thanh Ca.
Tuy rằng dưa xanh hái không ngọt.
Nhưng có thể giải khát đấy.
"Ta xem thường ngươi."
Mà lúc này bên trong tràng, Thánh tử Sở Huyền của Thái Huyền biểu tình khó coi, lạnh nhạt nói ra, còn tính toán tiếp tục ra tay.
Ở trước mặt mọi người, đặc biệt là Cố Trường Ca, chưa bắt được Diệp Trần khiến hắn ta cảm giác rất mất mặt.
Nhưng lúc này, Cố Trường Ca đã đi lại đây, khoát tay ở một tên.
"Không thú vị."
Chỉ câu nói đầu tiên này đã khiến cho biểu tình của Diệp Trần cứng đờ, cả người choáng váng.
"Nếu như chuyện này có quan hệ với Cố mỗ thì không phiền Thánh tử Sở Huyền nhọc lòng."
"Cái gọi là không sợ, là bởi vì vô tri sao?"
Cố Trường Ca nhàn nhạt thuyết đạo.
Khi ánh mắt hắn hạ xuống.
Ngay sau đó, một cỗ uy áp kinh khủng bàng bạc phát ra, tựa như trời long đất lỡ, càn khôn chấn liệt, trong nháy mắt thủy triều thổi quét qua.
Toàn bộ đại điện thậm chí nhấc lên một cơn lốc đáng sợ, phù văn lập loè, linh khí rung chuyển.
Tất cả mọi người đều thấy kinh sợ phát ra từ linh hồn.
Sắc mặt tất cả trưởng lão đều đại biến, có chút run rẩy.
"Đây là thực lực của Cố công tử sao. . ."
Biểu tình của Thánh Chủ Thái Huyền cũng trở nên ngưng trọng.
Thình thịch một tiếng!
Thân làm đương sự, sắc mặt Diệp Trần càng kịch biến, mặt đã trắng bệch.
Rồi sau đó hai chân mềm nhũn, cả người lập tức quỳ phục xuống.
Đầu đập xuống đất, khó động đậy một chút nào.
Hoàn toàn bị gắp gao áp chế.
Mặc cho hắn ta dung giới chỉ kêu gọi sư tôn của mình như thế nào, cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
"Thực lực của hắn, sao có thể mạnh như vậy. . ."
Diệp Trần miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn xem người trước mặt tựa như con kiến quan sát nam tử quần áo trắng, còn có chút không dám tin tưởng cùng không cam lòng.
Còn không phải là giả vờ sao?
Ta cũng sẽ làm thế.
Trên mặt Cố Trường Ca vẫn là kiểu không thèm để ý hờ hững lại cao cao tại thượng, thật ra trong lòng đang cười lạnh.
Không cần nhiều nghĩ, kết quả của trận chiến này, chỉ sợ sẽ kết thúc bằng việc Diệp Trần mạnh mẽ đánh bại Sở Huyền.
Cường thế vả mặt mọi người.
Sau đó Diệp Trần nhân cơ hội lại khởi xướng khiêu chiến mình.
Ba chưởng này đánh cuộc cái gì?
Bằng vào chiếc nhẫn lão gia gia trong tay hắn ta, chẳng phải là thực dễ dàng làm được ư.
Nghĩ vậy thật ra khá tốt.
Nhưng chính mình chính là xuyên qua người, còn mang theo bàn tay vàng.