Chương 79: Đừng hỏi, hỏi là thèm thân thể, tại sao suy nghĩ không giống
- Công tử có gì phân phó xin nói thẳng, không cần khách khí đối với Diễm Cơ như vậy.
Mặc dù còn có chút nghi hoặc bản thân hiện tại đang ở đâu, nhưng nghe Cố Trường Ca nói vậy nàng cũng vội vàng đáp lời.
Gần đây nàng vẫn cảm thấy áy náy bất an khi chịu ân huệ to lớn của Cố Trường Ca nhưng chưa có dịp báo đáp. Nghe Cố Trường Ca nói vậy, ngược lại thở phào một hơi. Nàng không cho là mình đáng giá để một kẻ có thân phận như Cố Trường Ca giúp đỡ mà không cần hồi báo.
- Kỳ thật cũng không có chuyện lớn gì, bất quá trước tiên để ta tái tạo thân thể giúp ngươi đã.
Cố Trường Ca cười cười nói, chỉ một số ít người biết Diễm Cơ tồn tại. Mà thời điểm nàng còn toàn thịnh có thực lực rất mạnh, chính là một Đại Thánh, cho nên Cố Trường Ca hiển nhiên yên tâm khi để nàng bên người làm một số chuyện bí ẩn. Ngược lại rất yên tâm với Diễm Cơ.
Lúc tại hạ giới đã thấy tính cách của nàng, là người đáng giá để mình đặt niềm tin.
- Tái tạo thân thể...
Nghe vậy, trong con mắt màu đỏ như lưu ly của Diễm Cơ không khỏi run lên, nét mặt có chút hoảng hốt.
Nàng đã từng nghĩ tới một ngày mình có thể tái tạo thân thể.
Nhưng hiển nhiên rất khó khăn xa vời, nhất là khi phát hiện địa phương mình thức tỉnh là hạ giới tương đối hoang vu, nàng thiếu chút nữa cũng đã từ bỏ ý nghĩ này.
Dù sao cũng phải chậm rãi chờ thôi.
Lúc đó nàng đích xác có dự tính dạy bảo Diệp Trần, sau đó để hắn cường đại liền có thể giúp mình kiếm chút tài nguyên tái tạo cơ thể. Chỉ bất quá Diệp Trần thật sự rất yếu, Diễm Cơ liền từ bỏ chuyện này, chờ khi thần hồn mình ta đi may ra lúc đó Diệp Trần mới có thể báo đáp ân tình thức tỉnh.
Nhưng trời xui đất khiến nàng bây giờ lại đi theo Cố Trường Ca.
Ý tưởng xa xa không thể chạm này bất quá cũng chỉ là một câu nói của Cố Trường Ca.
Chênh lệch lớn như vậy khiến nội tâm của nàng khó có thể bình tĩnh được, bỗng nhiên lại nghĩ thật may mắn.
Nếu như Diệp Trần không sinh lòng hiểu lầm đối với nàng, cũng không quyết liệt như vậy, đối với tính cách như nàng, hiện tại nói không chừng còn không biết đang ở xó xỉnh nào tại hạ giới chờ đợi tàn hồn tan thành mây khói.
Hết thảy cũng chỉ dùng từ khéo để hình dung.
- Tại sao Cố công tử lại tốt với ta như vậy?
Trong con ngươi như hồng ngọc không tì vết của Diễm Cơ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nhìn chằm chằm Cố Trường Ca, bỗng không nhịn được sinh ra ý nghĩ này. Nghĩ đi nghĩ lại cũng không có câu trả lời.
Mà thân phận của Cố Trường Ca tôn quý cỡ nào, chính là thiếu chủ Trường Sinh gia, chỗ này hẳn là đang ở thượng giới. Dù sao nhìn cách bài trí bên trong cung điện này, rồi linh khí như nước thủy triều, bảo quang lấp lóe... Thế lực bình thường không thể có nội tình như vậy.
Hoàn cảnh như vậy phải là Trường Sinh thế gia rộng rãi cổ lão kia trải qua lâu ngày mới có thể nuôi dưỡng thành.
Nàng kinh hãi không thôi.
Diễm Cơ không ngốc, cho nên nàng mới nghi hoặc. Cố công tử có ý đồ gì với mình? Nhìn trúng thực lực của mình? Hay là lai lịch? Trường Sinh gia cũng không thiếu cao nhân, lai lịch của mình mặc dù tương đối đặc thù, nhưng cũng không tính là gì khi ở trước mặt Trường Sinh thế gia.
Về phần coi trọng mình? Nàng không quá tin tưởng, tuy nói mình rất tự tin với vẻ bề ngoài, nhưng thân là thiếu chủ Trường Sinh gia, bên người há lại thiếu giai nhân tuyệt sắc.
Chỉ cần một câu, không biết bao nhiêu thiên chi kiêu nữ thượng giới sẽ tự tìm tới.
Trong lúc nhất thời nàng lâm vào mê hoặc.
Thuần túy là việc tốt? Nhưng đối với loại người kiêu hùng như Cố công tử mà nói hiển nhiên không có khả năng.
- Ân tình của công tử đối với ta đã đủ nặng, tái tạo thân thể loại chuyện này hay là thôi đi, Diễm Cơ đã không biết làm sao hồi báo rồi.
Mặc dù rất động tâm đối với chuyện tái tạo thân thể, nhưng Diễm Cơ vẫn nhẹ lắng đầu từ chối.
Nàng có chính kiến của mình, bởi vì nàng không tìm ra phương pháp hồi báo Cố Trường Ca.
Đối với chuyện này, Cố Trường Ca ngược lại không bất ngờ.
Nếu như Diễm Cơ không hỏi nguyên do rõ ràng đó mới có vấn đề.
Hắn vẫn mỉm cười có phần bí hiểm.
- Vì sao? Tái tạo thân thể không tốt sao? Đây không phải mục tiêu của ngươi sao? Hay là do quá dễ dàng, cho nên không có cảm giác thành công?
Hắn khẽ cười nói, mang theo vài phần trêu chọc.
Nghe nói như thế, Diễm Cơ không khỏi sững sờ, có phần tức giận liếc hắn một cái, cái gì gọi là dễ dàng quá không có cảm giác thành công?
Bất quá lời này cũng không sai.
Nếu nàng đi theo Diệp Trần, đời này khó có thể tái tạo thân thể, nhưng sau khi đi theo Cố công tử, lại là chuyện sau một câu nói.
Quả nhiên có một số việc, có ít người vĩnh viễn không thể nào so sánh.
Cả một đời người cố gắng, kỳ thật người ta vừa ra đời đã đứng ở vạch đích, với tay có thể đụng.
Điều này khiến lòng nàng rất phức tạp.
Kỳ thật nàng cảm thấy minh sẽ bị Cố công tử ghét bỏ, cũng là bởi vì bản thân đã từng đứng cùng địch nhân của hắn.
Nhưng Cố Trường Ca không hề để tâm, dường như hết thảy đều hiểu rõ về nàng.
Điều này khiến Diễm Cơ sinh ra lòng cảm động.
- Yên tâm đi, ta giúp ngươi tái tạo thân thể tự nhiên là có mục đích của mình, ngươi cũng không nên nghĩ nhiều.
Cố Trường Ca cười nói, nữ nhân ấy à, một khi cảm động, mọi chuyện đều dễ làm.
Câu nói này mặc kệ ở thời nào vẫn giống nhau.
Hắn thu phục Diễm Cơ, rất hào phóng đương nhiên là vì nhìn trúng điểm khí vận của nàng.
Mổ gà lấy trứng, hay là nuôi để đẻ lấy trứng?
Lựa chọn quá dễ dàng, ai cũng thấy.
Huống chi thực lực bản thân Diễm Cơ cũng không yếu, hiện nay cao thủ bên người có thể sử dụng cũng chỉ có Minh lão. Cố gia sẽ không để nô bộ có thực lực quá cao cho hậu bối sử dụng, nếu không sẽ thiếu ma luyện...
Hắn cũng cần nhân thủ.
- Vậy mục đích của Cố công tử là gì? Nghe nói như thế, Diễm Cơ lại có chút hiếu kỳ muốn biết.
- Điều này cần phải hỏi sao, đừng hỏi, hỏi chính là do ta thèm muốn thân thể ngươi...
Cố Trường Ca nhìn chằm chằm lên cặp con ngươi xinh đẹp kia, khẽ cười một tiếng.
Nghe vậy, trong đầu Diễm Cơ hơi hoảng, có chút bối rối.
- Cố công tử thật sự là chán ghét, không nói thì thôi...
Diễm Cơ hơi tức giận, vạn lần không nghĩ Cố Trường Ca sẽ nói như vậy.
Đây coi như câu trả lời?
Thèm thân thể mình, cho nên mới tái tạo thân thể giúp mình?
Diễm Cơ cảm thấy giờ khắc này nhịp tim đang gia tốc.
Nếu như là người bình thường nói vậy, sớm bị nàng dùng một chưởng đánh bay, nhưng Cố Trường Ca nói, thật sự khiến nàng choáng váng, trên mặt nóng lên.
Nhất định chỉ là thuận miệng giễu cợt!
Cố công tử há lại coi trọng mình, sao có thể!
...
Thượng giới ngoại vực, Tây Lăng châu.
Cố Tiên Nhi vẫn âm thầm ẩn tàng thân thể.
Tiểu hồng điểu trên vai nàng giờ phút này đã biến lớn, chở nàng cùng lão bộc đuổi theo hướng lão giả áo đen Thần Vương cảnh.
Từ trong lời nói của lão giả, nàng biết đó chính là lão bộc mà vị hảo ca ca kia của nàng phái đi.
Một vị lão bộc Thần Vương cảnh.
Có thể nhìn ra vị hảo ca ca kia những năm nay sống quá tốt, quyền thế ngập trời.
Nghĩ tới đây, Cố Tiên Nhi xiết chặt ngọc thủ, càng thêm phẫn hận.
Mình khổ sở tu luyện trong Đào thôn, có bao nhiêu vị sư tôn cường đại thần bí chỉ đạo, hiện tại bất quá mới chỉ là Thánh Chủ cảnh, kết quả hắn dễ như trở bàn tay liền thu hoạch được các loại tài nguyên và quyền lực, hiện tại cảnh giới chỉ sợ càng thâm bất khả trắc.
- Bất quá ta sẽ không bỏ qua, ngay cả Đào Yêu tỷ tỷ đều nói căn cơ của ta thâm hậu nhất trong số những người nàng từng gặp, ta cũng không yếu hơn so với Cố Trường Ca, tương lai sẽ đoạt lại hết thảy những thứ trong tay hắn.
Cố Tiên Nhi âm thầm nắm chặt ngọc thủ, đồng thời đi theo lão giả áo đen.
Nàng có không ít bí bảo, có thể che giấu khí tức bản thân.
Cho nên cũng không sợ bị lão giả áo đen phát hiện.
Nhưng nàng không biết Cố Trường Ca điều động lão giả áo đen kia tới tìm một mạch tộc nhân của nàng là vì cái gì.
Đuổi tận giết tuyệt?
Nghĩ tới đây, Cố Tiên Nhi cắn chặt răng ngà, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không tì vết mang theo vẻ hậm hực.
- Hảo ca ca của ta, không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, vẫn không muốn buông tha ta...
Rất nhanh, nàng miễn cưỡng đè ép cừu hận trong lòng.
- Có ta ở đây, không người nào có thể tổn thương tộc nhân của ta!
Cố Tiên Nhi âm thầm nói.
...
Trên hư không phía trước.
Minh lão không phát hiện ra bản thân bị người theo dõi, lão chỉ đến đây truyền dụ lệnh của công tử, thuận tiện đem người Cố gia tộc mang về nội vực.
Về phần chuyện nằm ngoài công tử phân phó lão cũng không quản.
Không bao lâu Minh lão dựa theo lộ tuyến tìm được tòa cổ thành nguy nga của Cố gia.
Trong thành cực kì náo nhiệt, lại vô cùng rộng rãi, người người đi lại, tu sĩ ước chừng ngàn vạn.
Lão lộ ra nụ cười ôn hòa, không làm ra bất cứ bộ dáng cao thượng gì.
Mặc dù là người của Thiếu chủ, nhưng lúc này không thể vênh váo hung hăng, dù sao đây là một mạch đã từng nắm giữ quyền thế lớn nhất tại Cố gia.
Oanh!
Rất nhanh, uy áp của Thần Vương cảnh trong nháy mắt tỏa về phía cổ thành.
Đồng thời Minh lão cũng lên tiếng, thanh âm vang vọng trên hư không.
- Phụng lệnh thiếu chủ, đến đây tìm kiếm tộc nhân Cố gia.
Lão tin câu nói này nhất định sẽ khiến người phía dưới hiểu ý nghĩa của nó.
Oanh!
Cơ hồ trong nháy mắt Minh lão hiển lộ uy áp, cả tòa cổ thành lập tức náo động, tất cả tu sĩ đều rung động kinh hãi.
Một vị Thần Vương cảnh vậy mà lại tới đây?
Tìm kiếm tộc nhân Cố tộc?
Bọn hắn chỉ biết là tòa cổ thành này đích thật do họ Cố nắm trong tay, và là bá chủ tuyệt đối tại đây.
Lúc này bỗng nhiên phát hiện lão giả áo đen Thần Vương cảnh hiện thân, đến cùng là nhân vật cỡ nào?
Còn thiếu chủ trong miệng là ý gì?
Tất cả mọi người khiếp sợ không gì sánh nổi, cảm giác hôm nay sẽ phát sinh chuyện lớn.
Mà giờ khắc này, bên trong một mảnh kiến trúc to lớn, mấy tên lão giả khí tức cường đại mang theo vẻ mặt ngưng trọng ngẩng đầu nhìn về phía ngoài thành.
- Không nghĩ tới vất vả bình anh qua mấy năm, Cố Trường Ca lại tìm tới rồi? Bất quá chỉ phái một vị Thần Vương cảnh tới, là xem thường chúng ta sao?
Vẻ mặt bọn hắn rất phẫn hận, trong giọng nói cực kỳ âm trầm.
Dù sao vừa nghe thiếu chủ liền đoán ra đó là người nào.
Cho nên vô ý thức coi đó là do Cố Trường Ca muốn tới đuổi tận giết tuyệt.
- Hiện tại tình thế trong tộc đã tới loại trình độ này? Nơi đây vẫn luôn nằm trong tầm mắt của tộc lão mấy mạch, Cố Trường Ca chẳng lẽ không để ý tới bọn hắn?
- Không nghĩ tới các vị tộc lão che chở chúng ta nhiều năm như vậy cũng không ngăn được Cố Trường Ca, thôi thôi, hôm nay dứt khoát...Giải quyết.
Bọn hắn nghiêm nghị suy đoán.
Minh lão ngoài thành lại cất tiếng:
- Thiếu chủ phái lão nô tới tiếp nhận các vị tộc nhân Cố gia trở về.
Lời này vừa ra, tất cả mọi người nơi này lập tức ngơ ngác.
Tại sao lại không giống như trong suy đoán?
Đón bọn hắn trở lại tộc?
Xảy ra chuyện gì?
Bọn hắn bị lưu đày tới đây nhiều năm như vậy, bây giờ lại muốn đón bọn họ trở lại Cố gia.
Không thể không nói lời này khiến họ quá bất ngờ, giờ phút này đều sợ ngây người.