Chương 55: Nằm gọn trong lòng bàn tay
- Mong Cố công tử thứ lỗi...
Diệp Lưu Ly vô cùng khuất nhục mà nói ra lời này, giọng nói run lên, có thể thấy được nàng ta phải dùng bao nhiêu dũng khí và quyết tâm để nói.
Dường như đã tiêu hao hết sức lực của nàng ta.
Thân là tiểu công chúa Tiên Tộc Thái Cổ, từ khi nàng ta ra đời cho đến nay, đều sống trong cảnh được mọi người vây quanh cung kính và tôn trọng.
Từ trước tới giờ, chưa có một ai mang đến cho nàng ta vô vàn khuất nhục như ngày hôm nay.
Mà cố ý người này lại là người mà nàng ta không thể đối phó được, cho dù có mang bối cảnh thế lực sau lưng ra cũng không thể chèn ép được hắn!
- Xin lỗi thì cũng không cần thiết lắm đâu, dù sao bản công tử cũng không phải là một kẻ xấu xa gì, đương nhiên sẽ không để chút chuyện nhỏ này trong lòng.
Mà lúc này, Cố Trường Ca cũng khua tay, để cho Minh lão dừng tay lại, dường như trên khuôn mặt còn mang theo một nụ cười trêu tức.
Mặc dù lời này của Cố Trường Ca nói nghe rất hay. Nhưng Diệp Lưu Ly lại hiểu rõ, nếu không phải nàng ta nói lời xin lỗi thì hôm nay ngoại trừ nàng ta ra thì toàn bộ đều phải chết ở đây!
Tên nam nhân này cực kỳ nguy hiểm!
Cho dù là thủ đoạn hay tâm tư đều khiến cho nàng ta không kìm được cảm giác sợ hãi.
Nàng ta có chút hối hận, hối hận vì sao mình lại lỗ mãng như vậy, trước đó không nghe ngóng mọi chuyện mà đã đến trước cửa đòi công đạo?
Bây giờ hoàn toàn là tự mình rước nhục.
- Được rồi, rốt cuộc thì tiểu thư cũng hóa giải được hiểu lầm ngày hôm nay, ta đã nói Cố công tử sẽ không làm khó người đâu mà.
Tuyết di thấy thế cũng thở phào một cái.
Nghe vậy, Diệp Lưu Ly lạnh lùng liếc mắt lườm bà ta.
Nói dễ nghe một chút thì là gia thần, nói khó nghe một chút thì cũng chỉ là nô bộc, vậy mà lại dám tự ý quyết định thay nàng ta!
Nàng ta đã quyết định rồi, chờ khi quay lại Thượng Giới, nhất định sẽ nói hết tất cả mọi chuyện ngày hôm nay cho cha nghe!
Tuyết Di cười khổ. Nhưng bà ta cũng không cần lo lắng, nếu gia chủ biết chuyện hôm nay thì cũng sẽ đồng ý để cho bà ta làm thế mà thôi.
Dù sao với thân phận của Cố công tử, hoàn toàn đáng giá để Diệp tộc giao hảo. Chỉ một câu xin lỗi mà thôi, suy cho cùng thì tiểu thư cũng vẫn là một thiếu nữ mới lớn, tâm tính còn tùy tiện, không muốn chịu thua...
Bà ta làm vậy tất cả đều vì suy tính cho gia tộc và tiểu thư.
Minh lão cũng theo đó mà thu tay lại, luồng uy áp đáng sợ bao phủ trước đại điện cũng tản đi.
- Đa tạ đại nhân tha mạng!
- Đa tạ Đại nhân thủ hạ lưu tình!
Một đám người Thần Sơn sống sót sau đại nạn, không ngừng quỳ phục xuống cảm kích.
- Không cần cảm tạ ta, dù sao cũng là tiểu thư Diệp Lưu Ly cứu các ngươi, các ngươi nên cảm tạ nàng ấy đi.
Cố Trường Ca nhàn nhạt nói.
Lúc này, rõ ràng trong lòng đám người Thần Sơn này oán hận Diệp Lưu Ly hơn mình... Cố Trường Ca rất rõ điểm này, dĩ nhiên sẽ không quên nói kích một câu.
Dù sao người thua thiệt cũng không phải hắn.
- Xin hỏi Cố công tử tên gì?
Mà Diệp Lưu Ly cũng đã lấy lại tinh thần từ trong sự khuất nhục vừa rồi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khiến cho nàng ta ghét cay ghét đắng của Cố Trường Ca.
Quả nhiên kẻ ác đều mang trên mặt một "túi da" tốt.
- Cố Trường Ca.
Lúc này, sự hờ hững trên khuôn mặt Cố Trường Ca đã biến mất
Hắn cười nhàn nhạt, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, đưa ly trà cho Tô Thanh Ca đang đứng bên cạnh.
Thậm chí còn khiến có người ta có cảm giác thần tiên trang nhã và anh tuấn.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của hắn.
Diệp Lưu Ly cũng không nghĩ tới tốc độ lật mặt của Cố Trường Ca lại nhanh đến vậy.
Nhưng cũng chính vì vậy mới khiến cho cảm giác bất an trong lòng nàng ta lại nặng càng nặng nề hơn.
Dù sao kẻ biết giấu kín cảm xúc vui giận chính là kẻ đáng sợ nhất.
Bời vì ngươi sẽ vĩnh viễn không biết người như vậy đang suy nghĩ cái gì trong lòng.
Không thể nào nhìn thấu được.
- Cố công tử, hôm nay ta tới đây, nhưng thật ra còn có một chuyện muốn hỏi, thuận tiện đòi một cái công đạo.
Diệp Lưu Ly hít một hơi thật sâu, ép mình tỉnh táo lại.
Cho dù là thế nào, nàng ta cũng nhất định phải tự đối mặt với tên ác nhân Cố Trường Ca này.
- Ồ?
Cố Trường Ca khẽ nâng mày, nở một nụ cười khó hiểu:
- Đòi công đạo? Cố mỗ tự hỏi mình cũng chưa từng khi dễ Diệp tiểu thư mà...
- Chuyện này không liên quan đến ta, là liên quan đến Diệp Trần ca ca.
Diệp Lưu Ly nói thẳng, nàng ta không chịu nổi loại khinh thường đã biết rõ còn cố tình hỏi này của Cố Trường Ca.
Nhưng mà Cố Trường Ca lại thích cảm giác ỷ thế chèn ép người khác này.
Rõ ràng là rất hận hắn nhưng lại không thể làm gì được hắn, mà vẫn phải dùng bộ dáng khuất nhục với hắn.
Mặc dù Diệp Lưu Ly là tiểu công chúa của Diệp tộc, nhưng Cố Trường Ca cũng sẽ không nhượng bộ nàng ta. Đương nhiên là vừa rồi hắn rất muốn khiến cho Diệp Lưu Ly quỳ xuống, nhưng cũng biết như vậy sẽ gây phản tác dụng.
Trước không nói đến nữ nhân trung niên xinh đẹp kia sẽ không chấp nhận.
Mà Diệp Lưu Ly thân là tiểu công chúa Tiên Tộc Thái Cổ, nếu cứ thế quỳ xuống thì chẳng khác gì đang tát vào mặt của Diệp tộc.
Cố Trường Ca cũng không muốn kê đá tự đập và chân mình.
Chờ sau khi quay về Thượng Giới, sẽ càng khiến tình thế của hắn rơi vào cảnh tồi tệ hơn.
Làm việc gì cũng nên có chừng mực là được rồi.
Còn nếu giết hết đám người Diệp Lưu Ly, khoan hãy nói có thể thực hiện được hay không, riêng chuyện tổn thất lợi ích lớn như thế thì Cố Trường Ca sẽ không suy nghĩ làm gì nữa.
Hơn nữa thân là nữ nhi của Diệp tộc tộc nhân, trên người nàng ta không thể không có bảo vật do phụ thân của nàng ta đưa cho.
Đối phó với Diệp Lưu Ly, hắn có cả đống thủ đoạn.
- Đòi công đạo cho Diệp Trần sao? Nhưng ta cũng không nhớ mình đã làm gì với hắn. Lẽ nào Diệp tiểu thư có nhầm lẫn gì sao?
Cố Trường Ca cười xòa.
Nghe hắn nói thế, cả người Diệp Lưu Ly không khỏi đơ ra.
Nàng ta cảm nhận được một ánh mắt cao cao tại thượng và không để tâm!
Diệp Trần ca ca đối với một người có thân phận như Cố Trường Ca mà nói, thì hoàn toàn chỉ là một con giun con dế, không có gì khác biệt.
Nàng ta bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt và nghi ngờ.
Rốt cuộc tại sao hai người lại kết thù oán với nhau?
Theo lý mà nói, Diệp Trần ca ca không hề biết thân phận thật của nàng ta, rồi cả sau khi hắn ta đắc tội với Cố trường Ca mà vẫn có thể sống sót?
Hoặc nói là, Cố Trường Ca căn bản không hề ra tay giết Diệp Trần ca ca?
Rốt cuộc là Diệp Trần ca ca đã làm gì?
Trong mấy năm không có mình ở đây, hắn đã trải qua những chuyện gì?
Cố Trường Ca lờ mờ đoán được suy nghĩ của Diệp Lưu Ly, vẻ mặt vẫn ra vẻ thờ ơ như trước.
Nhưng trong lòng thì lại ngầm cười.
Vì sao hắn lại không giết Diệp Trần à?
Đương nhiên là chờ sau khi chăm cho rau hẹ béo mập rồi mới cắt một bó.
Sao Diệp Lưu Ly có thể hiểu được những chuyện này.
- Không thể nào, một người thành thật, an phận như Diệp Trần ca ca, không thể chủ động làm ra những chuyện trêu chọc người khác như vậy.
Diệp Lưu Ly lắc đầu không tin.
Nàng ta nhìn về phía Tô Thanh Ca đang ở bên cạnh Cố Trường Ca.
Trong lời đồn nói Diệp Trần ca ca là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, luôn luôn ngấp nghé đến đệ nhất mỹ nhân Đông Hoang kia
Một thân bạch y xuất thần, quả thực là đẹp đến mức không giống người phàm trần.
Diệp Lưu Ly luôn tự phụ rằng dung mạo mình xuất chúng.
Nhưng khi so sánh với thiếu nữ trước mặt kia, lại có cảm giác thua kém chút gì đó.
Loại mị lực kinh người đó chỉ có tuổi tác mới có thể bù lại được.
Một nữ nhân như vậy khiến Diệp Trần ca ca động tâm, dường như cũng không phải rất khó hiểu.
- Nếu Cố công tử không có ý định giết Diệp Trần ca ca, vậy tại sao còn phải đuổi cùng giết tận Già Lâu thánh địa có quan hệ với Diệp Trần ca ca chứ?
Đột nhiên nàng ta ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp giống như pha lê đỏ, nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca, không cam lòng mà hỏi tiếp.
Dù sao trong lời đồn, Già Lâu thánh địa cũng chỉ vì không chịu tiết lộ tung tích của Diệp Trần mà chọc Cố Trường Ca tức giận, dùng một chưởng hủy diệt toàn bộ.
Nàng ta không thể nào hiểu nổi.
- Thật nực cười.
Lúc này, rốt cuộc thì vẻ mặt Cố Trường Ca cũng lạnh xuống, giọng nói lộ ra vẻ thờ ơ:
- Lẽ nào hôm nay Diệp tiểu thư đến đây là để chất vấn ta à? Giết một con giun con dế, còn cần ta phải giải thích với ngươi sao?
Nghe vậy sắc mặt Diệp Lưu Ly liền tái nhợt, hít thở không thông, không tự chủ được mà nắm chặt thanh trường kiếm trong tay.
Lời của Cố Trường Ca khiến cho đầu nàng ong cả lên.
Đúng thế. Đối với hắn mà nói, hủy diệt Già Lâu thánh địa hoàn toàn giống như việc giết chết một con kiến hôi mà thôi, thế thì cần phải có nguyên nhân gì chứ?
- Diệp tiểu thư còn chuyện gì không? Nếu không có việc gì thì mời về cho.
Cố Trường Ca từ tốn nói, hắn muốn đuổi khách rồi. Chuyện này cũng đã gieo xuống một cái gai trong lòng Diệp Lưu Ly.
Còn như thế có phát huy hiệu quả hay không. Thì phải xem hành động tiếp theo của hắn nữa.
Đương nhiên có thành hay không cũng như nhau cả, hắn vẫn còn cách.
Mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay hắn cả.