Trong địa lao tối tăm ẩm ướt.
Đầu tóc Diệp Trần vô cùng chật vật.
Cũng chỉ có chính hắn ta mới biết làm sao sống qua được ba ngày này.
Không có người quản, cũng không có ai tiến đến tra xem, giống như bị mọi người vứt bỏ vậy.
Trong lòng hắn ta hận Cố Trường Ca thấu trời, hận không thể thiên đao vạn quả hắn.
Nhưng hiện tại Diệp Trần khiếp sợ không gì sánh nổi.
Bởi vì gặp được người mà đoạn thời gian này hắn ta thống hận nhất, cũng không muốn gặp nhất.
"Cố công tử, dựa theo phân phó của ngài, thời gian qua Diệp Trần vẫn luôn bị giam giữ ở chỗ này."
Một vị đệ tử dẫn đường nói.
Cố Trường Ca đi ở phía sau, chậm rãi tiến vào nơi này.
"Biết rồi, ngươi đi xuống đi."
Cố Trường Ca biểu tình đạm mạc, gật gật đầu, sau khi vị đệ tử này rời khỏi.
Hắn mới ung dung đánh giá bộ dáng hiện giờ của Diệp Trần.
Nhìn ra được, ba ngày bị giam giữ này, Diệp Trần cũng không sống quá tốt.
Thái Huyền thánh địa để lấy lòng mình.
Thậm chí ngay cả nước cũng không cho Diệp Trần một giọt.
Khí vận chi tử đang yên lành lại sống thành bộ dạng chật vật này, cũng thật đáng thương.
Đương nhiên, Cố Trường Ca không có một chút ý thương hại nào.
Rốt cuộc nếu Diệp Trần có năng lực thì nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Chuyện hắn ta muốn làm đầu tiên chắc chắn chính là đem tro cốt mình nghiền thành bụi.
"Cố Trường Ca, ngươi tới nơi này làm gì?"
Diệp Trần lớn tiếng quát hỏi, hắn ta cảm nhận được Cố Trường Ca tới không có ý tốt.
Theo bản năng cho là, Cố Trường Ca đến giết mình.
"Ta tới nơi này, tất nhiên là để gặp ngươi."
"À không đúng, là tới để thấy sư tôn ngươi."
Cố Trường Ca hời hợt cười.
Hơn nữa thẳng thắn chỉ ra bí mật của Diệp Trần.
"Ngươi. . . Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu ý của ngươi."
Diệp Trần hơi biến sắc mặt, trong tâm cả kinh, tức khắc có chút luống cuống.
Tại sao Cố Trường Ca lại biết mình còn có một vị sư tôn?
Bí mật này, ngoại trừ hắn ta ra thì không có kẻ thứ hai biết được.
Chỉ một cái chớp mắt, hắn ta đã lạnh cả người.
Chính mình ở trước mặt Cố Trường Ca, thật sự như con kiến, không có bí mật gì.
"Đừng cố giả vờ, bộ dáng này của ngươi, lừa được ai chứ?"
Cố Trường Ca cười nhạo, sau đó tiếp tục nói.
"Tiền bối chẳng lẽ còn muốn trốn tránh, dấu đầu lộ đuôi như vậy không có một chút phong phạm tiền bối gì."
Lúc Cố Trường Ca nói chuyện, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong tay Diệp Trần.
Bộ dáng này khiến trong lòng Diệp Trần hoàn toàn trầm xuống.
Cố Trường Ca không chỉ có biết sư tôn mình tồn tại, còn biết chỗ sư tôn ẩn thân.
"Cố công tử tại sao lại làm khó ta một tia tàn hồn chứ?"
Lúc này, trong giới chỉ của Diệp Trần, rốt cục là vang lên một câu thở dài sâu kín.
Âm thanh như tiếng trời, lại mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Tiếp theo trước mặt hắn xuất hiện một chùm sáng màu đỏ.
Một bóng người mờ nhạt mặc hồng y xuất hiện giữa hư không.
"Sư tôn?"
Diệp Trần không khỏi biến sắc, không ngờ rằng sư tôn của mình lại chủ động hiện thân.
Điều này làm cho trong lòng hắn ta ẩn ẩn chút cảm giác bất an.
"Ồ, hoá ra tiền bối trông như vậy."
Thần sắc trên mặt Cố Trường Ca không đổi.
Vốn cho rằng vị sư tôn thần bí này là một lão gia gia, không ngờ rằng sư tôn sẽ là một mỹ nhân.
Đôi mắt màu đỏ, khuôn mặt tuyệt mỹ.
Trong lòng hắn không khỏi than một tiếng.
Vận đào hoa của tên Diệp Trần này thực không tồi.
Sư tôn ngươi thật đẹp, nhưng rất nhanh sẽ thuộc về ta.
"Không biết Cố công tử tiến đến là có chuyện gì?"
Diễm Cơ nhẹ giọng hỏi thăm, thanh âm thực thanh lãnh, sở dĩ nàng hiện thân hoàn toàn là bất đắc dĩ.
Nếu như Cố Trường Ca đã phát hiện ra nàng tồn tại, tất nhiên là có thủ đoạn có thể bức bách nàng hiện thân.
Không bằng dứt khoát chủ động tự hiện thân.
"Cũng không có chuyện gì, chỉ nghĩ đến phía sau Diệp Trần có cao nhân tương trợ, có chút tò mò muốn nhìn xem một chút là người nào thôi."
Cố Trường Ca trả lời rất tự nhiên.
Ít nhất người ngoài, không ai có thể nhìn ra suy nghĩ chân thật của hắn.
Diễm Cơ cùng Diệp Trần cũng không ngoại lệ.
Diệp Trần dù sao cũng một lòng nhận định là Cố Trường Ca không có ý tốt.
Ánh mắt mang theo hận ý cùng sát khí nồng đậm.
Diễm Cơ cũng không rõ ý đồ thật sự của Cố Trường Ca, chỉ có thể âm thầm cảnh giác ở trong lòng.
"Vậy hiện tại Cố công tử đã gặp được? Ta cũng chỉ là nữ lưu một giới thôi, không tính là cao nhân gì."
Diễm Cơ thanh lãnh đáp lại.
"Có thể dạy dỗ kẻ ngu ngốc như Diệp Trần có được thành tựu như bây giờ, tiền bối cần gì phải khiêm tốn chứ?"
"Chuyện Minh châu phủ bụi trần, từ xưa đến nay đều có. Cái gọi là chim khôn lựa cành mà đậu, hiền thần chọn chủ mà phụng sự."
"Tiền bối lưu lại bên người Diệp Trần, chẳng phải là nhân tài không được trọng dụng sao?"
Cố Trường Ca tùy ý nói ra, tươi cười hiển lộ vài phần chân thành.
Hắn âm thầm thử qua, vừa có tính toán ra tay cướp đoạt nhẫn của Diệp Trần đã cảm giác được một cỗ nguy hiểm ập tới.
Thầm mắng một tiếng khí vận chó má.
Nhưng trên mặt vẫn không nhìn ra dị thường nào.
"Cố Trường Ca ngươi mắng ai là đồ xuẩn ngốc. . ."
Lời này, lập tức khiến mặt Diệp Trần tái mét.
Ngay trước mặt hắn ta, không kiêng nể gì đào sư tôn của hắn ta như thế.
Tên Cố Trường Ca này thật sự vô sỉ đê tiện!
Nhưng từ phương diện khác mà nói, Diệp Trần hơi luống cuống.
Hiện giờ sư tôn của hắn ta chính là chỗ dựa lớn nhất.
Nếu quả thật bỏ hắn ta mà đi thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Hắn ta quả thực không dám tưởng tượng.
Lời này của Cố Trường Ca khiến Diễm Cơ cũng sửng sốt một chút.
Tuy nói Diệp Trần đôi khi rất xuẩn ngốc, nhưng hắn ta còn có phẩm chất, tỷ như kiên nghị, dũng cảm, ngoan cường, v…v…
Hơn nữa Diệp Trần đối nàng có ân đánh thức, nàng không có thể bởi vì là mấy câu nói đó mà bỏ hắn ta đi.
Tên Cố Trường Ca nói lời như vậy là có ý gì?
"Châm ngòi ly gián sao?"
Sắc mặt Diễm Cơ hơi biến đổi, rất nhanh phản ứng lại, rất có thể đây mới là mục đích thực sự của Cố Trường Ca.
Tuy nàng có thể nhìn ra việc này nhưng Diệp Trần chưa chắc đã nhìn ra được.
Kết quả là thật sự ứng với lời ngu xuẩn mà Cố Trường Ca đã nói kia.