Tổn thất 100 điểm giá trị khí vận của khí vận chi tử, cuối cùng mình có thể đạt được đến 500 điểm giá trị Thiên mệnh
Xem ra tỉ lệ đổi là 1:5.
Nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống trong đầu, trong tâm Cố Trường Ca nghĩ như vậy.
Hắn tính toán một hồi nữa sẽ dùng những giá trị Thiên mệnh này tăng lên bảng thuộc tính của mình.
Trong đại điện, Diệp Trần hôn mê bất tỉnh bị đệ tử Hình phạt đường áp giải đi.
Cuộc nháo kịch này cuối cùng cũng kết thúc.
Đông đảo các tân khách, cảm thán không thôi.
"Vị đại nhân trẻ tuổi này không chỉ có thực lực sâu không lường được, chỉ sợ lai lịch cũng lớn đến mức không dám tưởng tượng."
"Vậy nên Thánh Chủ Thái Huyền mới để cho nữ nhi mình sủng ái nhất đích thân tiếp khách. . ."
Ánh mắt của đại đa số mọi người mang theo thâm ý, thi nhau suy đoán thân phận của Cố Trường Ca.
Bọn họ đều quyết định.
Sau ngày hôm nay, cấp báo chuyện xảy ra ở đây cho tông môn.
Nếu có cơ hội, cùng vị đại nhân trẻ tuổi này đi lại nhiều hơn, tuyệt đối là lợi nhiều hơn hại.
Đương nhiên cũng có thể dự kiến, sau đó không lâu Đông Hoang sẽ nhấc lên một gơn song lớn.
Đại điển sắc phong kết thúc rất nhanh.
Trong yến hội, khí phách của Thánh tử Sở Huyền bễ nghễ tất cả mọi người cùng thế hệ trong tông môn.
Rồi sau đó, cung kính nâng ly rượu nhìn về phía Cố Trường Ca nói: "Đa tạ đại ân của công tử, một ngày nào đó nếu có điều cần, ta nguyện đi theo công tử vào nơi dầu sôi lửa bỏng."
Người sáng suốt cũng nhìn ra được, thực ra đây là lời uyển chuyển muốn làm trâu làm ngựa.
Nghĩ đến chính mình hiện giờ cũng chỉ như chó săn.
Tên Sở Huyền này thân là Thánh tử Thái Huyền.
Ngược lại cũng thích hợp.
Cố Trường Ca tiếp nhận ly rượu này, hơi hơi cười, sau đó uống một hơi cạn sạch nói: "Kẻ hèn chuyện nhỏ mà thôi, Sở Huyền huynh cần gì phải để ý."
"Đa tạ công tử."
Sắc mặt của Sở Huyền tức khắc vui vẻ.
"Lão phu kính công tử một ly. . ."
"Công tử tới hạ giới, là may mắn của Đông Hoang ta. . ."
Ở đây trưởng lão cùng với đệ tử, đều không phải hạng người ngu xuẩn ngốc, tất nhiên đều hiểu những đạo lý này, cũng bắt đầu thi nhau phụ họa, kính rượu.
Đồng thời trong lòng thầm mắng tên Sở Huyền này đúng là người thành tinh.
Ngày thường không nhìn ra.
Nhưng không ngờ công phu nịnh nọt lại không kém chút nào.
Chỉ trong chốc lát như vậy đã trở thành chó săn của vị đại nhân trẻ tuổi này.
Trong lòng của rất nhiều đệ tử đều hâm mộ ghen ghét.
"Thanh Ca. . ."
Thánh Chủ Thái Huyền thấy con gái mình sắc mặt có chút tái nhợt, bộ dáng dường như có chút thất thần.
Mày không khỏi nhíu lại.
Từ tình huống vừa rồi mà nhìn thì Cố công tử hẳn là có hảo cảm đối với nữ nhi của mình.
Nhưng vì sao hiện tại lại là lúc cần đáp lễ lại bày ra bộ dáng không muốn tiếp lời như vậy?
"Phụ thân. . ."
Tô Thanh Ca khẽ lắc đầu, sắc mặt trắng bệch.
Nàng không giải thích.
Sao Cố Trường Ca lại có hứng thú với nàng chứ.
Bộ dáng vừa rồi kia, thuần túy là cố ý làm cho Diệp Trần nhìn.
Nàng không biết trước đây Diệp Trần cùng Cố Trường Ca có thù oán gì mà phải làm ra chuyện như vậy để cố ý nhục nhã Diệp Trần.
Nhưng cũng biết vào lúc này, tốt nhất không nên làm Cố Trường Ca tức giận.
Thân phận của hắn như vậy, bên người sao có thể khuyết thiếu thiên chi kiêu nữ chứ?
Tô Thanh Ca thực thông minh, cho nên trong tâm cũng tự biết mình.
"Aiz. . ."
Thánh Chủ Thái Huyền cũng không ngốc, từ thần sắc của nữ nhi, cũng đã đoán được chút gì.
Trên mặt hiển lộ u sầu.
Nghe thấy tiếng thở dài này của phụ thân, trong lòng Tô Thanh Ca cũng không dễ chịu.
Nàng biết rõ con người của phụ thân.
Biết được ông làm như vậy nhất định là có nỗi khổ.
Nàng liếc mắt nhìn Cố Trường Ca một cái, do dự một chút.
Rốt cuộc cắn răng, vào lúc yến hội sắp kết thúc, quyết định hạ thấp mình, bồi tội một lần.
Chuyện hôm nay, nói cho cùng cũng bởi vì nàng mới gây ra.
Nhưng từ đầu đến cuối Cố Trường Ca cũng không liếc nhìn nàng một cái nào, đã đi theo Sở Huyền cười nói đến cung điện phía trước nghỉ ngơi.
Đúng như lúc trước đã nói qua, ánh trăng hôm nay thực hoàn mỹ, lời mời ngắm trăng cũng tựa như lời vui đùa vậy.
Đương nhiên, Cố Trường Ca là đùa giỡn.
Hắn không có thời gian rảnh rỗi để ở bên cạnh Tô Thanh Ca ngắm trăng gì đó.
Tuy rằng mạnh mẽ hái dưa để giải khát.
Nhưng giải khát mà lại gặp phải khí vận phản phệ, nói không chừng còn sẽ trải qua thần thú trong không gian tập kích.
Nguy hiểm quá lớn.
Một Tô Thanh Ca, mặc dù rất xinh đẹp, bạch y tung bay, phong thái động lòng người, siêu nhiên xuất trần.
Cũng không đáng.
Thấy Cố Trường Ca đã đi xa, Tô Thanh Ca không khỏi ngây ngốc tại chỗ, lời muốn nói cũng không kịp nói ra.
Tính tình của nàng quạnh quẽ thiên tĩnh.
Ngày thường tuy ít nói nhưng người khinh thị nàng như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nên biết mỗi lần Diệp Trần cùng nàng nói một câu đều sẽ vui sướng hưng phấn nửa ngày.
Trong lòng Tô Thanh Ca thở dài, chuẩn bị suy nghĩ biện pháp bổ cứu.
"Cố Trường Ca người này thực sự khiến cho người khó lòng nắm bắt. . ."
"So với tên Diệp Trần kia thú vị hơn nhiều."
Lúc này, trong thức hải của Tô Thanh Ca có một giọng nữ mang theo ý hài hước vang lên.
Tuy rằng tiếng nói êm tai như tiếng trời, lại lộ ra tà tính kinh khủng.
Nhưng Tô Thanh Ca hiển nhiên đã sớm quen thuộc.
Trên mặt vẫn yên tĩnh như cũ.
Từ khi nàng sinh ra, thanh âm này vẫn luôn ở cùng với nàng.
Bí mật này ngay cả phụ thân nàng cũng chưa từng biết đến.
Nhất thể song hồn.
Đêm khuya.
Cố Trường Ca ở bên trong cung điện.
Một lão giả hắc y có khuôn mặt mơ hồ từ giữa hư không hiện lên.
"Chuyện tìm hiểu thế nào?"
Cố Trường Ca ngồi xếp bằng trên giường, ý thức rời khỏi giao diện của hệ thống, trợn mắt hỏi.
"Công tử, chuyện quả nhiên như ngài sở liệu."
"Thánh Chủ Thái Huyền đã triệu Tô Thanh Ca đi, nói cho nàng biết tất cả nỗi khổ trong lòng."
"Nỗi khổ gì?"
Cố Trường Ca nhướng mày.
Lão giả hắc y cung kính trả lời: "Người mạnh nhất Thái Huyền thánh địa hiện giờ chính là Thái thượng trưởng lão. Thật ra vào 300 năm trước đã tọa hóa, chỉ là tin tức chưa từng bị ngoại giới biết được. Thái Huyền thánh địa cần gấp gáp tìm được một chỗ dựa mới."
"Ngoài ra, thê tử của Thánh Chủ Thái Huyền, chính là quý nữ thượng giới, năm đó được thế lực kia đưa về thượng giới. Thánh Chủ Thái Huyền suy nghĩ dựa vào Tô Thanh Ca đi cùng công tử con đường này thì có thể tìm được hành tung của thê tử."
"Ha, không nghĩ tới lại bị ta đoán trúng."
Cố Trường Ca cười cười.
Lúc trước hắn đã nghĩ đi nghĩ lại. Nếu Tô Thanh Ca là nữ chính, nói vậy cũng có chỗ không đơn giản.
Bèn để lão giả hắc y đi tìm hiểu chút tin tức.
Lão giả hắc y tên là Minh lão.
Xem như hộ đạo giả của hắn tại hạ giới, thực lực rất cường đại.
Đừng nói là ở Thái Huyền thánh địa, dù tính cả toàn bộ Đông Hoang, cũng không có mấy nơi lão giả hắc y không đi được.