Cố công tử đối xử với mình thật sự không giống chứ.
Tâm Lâm Thu Hàn thất vọng đau khổ loạn như ma, lại nhớ đến vẻ mặt ôn nhuận của Cố Trường Ca lúc nói chuyện với mình.
Nàng có cảm giác như vậy, có thể nói là rất bình thường, những thiên kiêu chi nữ ở trước mặt này đây, hoặc là công chúa Hoàng triều, hoặc là thánh nữ thánh địa, về mặt thân phận cũng không khác với nàng là bao.
Ở bên ngoài cũng có rất nhiều người theo đuổi, mỗi người đều cao ngạo tuyệt lệ, chẳng thèm ngó tới kẻ khác bao giờ, các nàng được tôn là tiên tử, thần nữ.
Nhưng bây giờ những người đó lại đang nịnh bợ, lấy lòng Cố công tử, bộ dáng các nàng y như những nữ tử phong trần trong thanh lâu mà nàng nhìn thấy trên sách.
Dáng vẻ khác biệt một trời một vực với thường ngày như vậy của các nàng nếu bị tu sĩ đứng ngoài kia nhìn thấy, khả năng cao bọn họ sẽ trợn tròn con mắt, không dám tin tưởng.
Nàng mặc dù đơn thuần, nhưng cũng biết đây chính là sự khác biệt thân phận giữa Cố Trường Ca và bọn họ.
Đây cũng là thái độ bọn họ nên có đối với Cố Trường Ca!
“Cố công tử đối với mình thật tốt lắm...” Nhất thời, nàng nhớ tới những lần Cố công tử nói chuyện với mình, đầu nàng có chút choáng váng.
Loại tràng diện này Tô Thanh ca nhìn đã thành quen rồi, mặc kệ từ bất cứ một phương diện nào, Cố Trường Ca đều có sức hấp dẫn lớn lao đối với nữ tử.
Bây giờ sau khi nhìn thấy hắn, vị nhân vật được xưng tụng có quyền thế kinh khủng, mấy vị thiên kiêu chi nữ kia làm sao chịu ngồi yên được nữa.
Xem chừng các nàng thấy Lâm Thu Hàn có thân phận cũng không khác các nàng mà lại được công tử nhìn trúng, vậy thì vì sao các nàng không thể?Nếu như có thể được công tử nhìn trúng, vậy thì địa vị của các nàng sẽ có biến đổi rất lớn.
Lúc này, còn thận trọng rụt rè gì nữa, đương nhiên là phải nghĩ hết tất cả biện pháp chiếm được tình cảm của công tử.
Suy nghĩ của mấy nữ tử này, Tô Thanh Ca đoán được rất rõ ràng.
Ánh mắt yên tĩnh, nhưng trong lòng thì lơ đễnh.
Theo như tính tình của công tử, những nữ tử son phấn dung tục như vậy sao có thể lọt vào mắt ngài? Vẻ mặt ôn nhuận như ngọc này, chỉ là dáng dấp hắn biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.
Một Cố Trường Ca chân chính lại vô cùng thờ ơ, luôn cao cao tại thượng quan sát mọi việc, tâm tình thì khó bề nắm bắt.
Không thể không nói, Tô Thanh ca đã đi theo Cố Trường Ca một đoạn thời gian nên tâm tư của Cố Trường ca nàng cũng nắm được mấy phần.
“Đinh, sự kiện thu phục Lâm Thu Hàn thành công, giá trị khí vận thêm 200 điểm, giá trị Thiên mệnh thêm 1000 điểm.”
Mà lúc này đây, trong đầu Cố Trường Ca vang lên âm thanh của hệ thống, khiến cho tâm của hắn khẽ nhúc nhích.
Một nghìn điểm giá trị thiên mệnh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm coi như đã vào túi rồi.
Lâm Thu Hàn cũng không làm cho hắn thất vọng.
Lập tức, hắn cũng lười nghe đám thiên kiêu trước mắt này đàm luận tỷ thí mấy thứ linh tinh gì đó, ban nãy để bọn họ lên đây chỉ vì quá chán mà thôi.
Nhưng mà nghe bọn hắn thổi phồng nịnh nọt lấy lòng chính mình, cảm giác này không phải rất thoải mái sao? Rất nhanh, tâm của Cố Trường Ca khẽ động.
Gọi ra hệ thống.
Giao diện thuộc tính hiện lên trước mặt hắn.
Chủ nhân: Cố Trường Ca.
Thân phận: đệ tử chân truyền Đạo Thiên Tiên cung.
Thể chất huyết mạch: Ma tâm đạo cốt.
Tu vi: Phong hầu cảnh trung kỳ.
Công pháp thần thông: Đạo thiên tiên điển ( Tầng thứ bảy ), vạn hóa ma thân ( Thiên phú ), tiên thiên thần chi niệm ( Thiên phú ), Thôn Tiên Ma công...
Giá trị Thiên mệnh: 2600.
Giá trị khí vận: 350 điểm ( Màu đen ).
Hệ thống thương thành: Đã mở phóng.
Thương khố: Phá vực phù * 1, mảnh hạt giống thế giới (1/3) * 1.
Giá trị khí vận đã có hơn 300, không chỉ bởi vì thu phục Lâm Thu Hàn, đồng thời cũng do có Tô Thanh ca.
Hai người đều là người có khí vận lớn lại đi theo Cố Trường Ca, tất nhiên cũng có thể trợ giúp hắn đề thăng giá trị khí vận.
Tổng kết lại từ đầu đến cuối, giá trị khí vận của Lâm Thiên gần như đã thua sạch vào tay hắn rồi.
Mình cũng thu được hơn 2000 điểm giá trị Thiên mệnh.
Thu phục tên rau hẹ này vẫn rất thoải mái.
Cố Trường Ca suy nghĩ một hồi, cũng không vội vã tăng thêm thực lực ngay, dù sao cảnh giới của hắn bây giờ kỳ thực ở hạ giới đã đủ mạnh.
Dường như giá trị Thiên mệnh rất vạn năng, giữ lại không dùng đợi đến khi gặp tình huống bất lợi chắc sẽ có tác dụng tương đối lớn..
Hắn nhìn lướt qua đồ vật trong hệ thống thương thành.
Cuối cùng trong số lượt tìm kiếm giới hạn mỗi ngày, hắn tìm thấy một cuốn đan đạo sơ cấp, giá trị tương ứng một trăm điểm giá trị Thiên mệnh.
Đổi.
Sau khi tiêu hao 100 điểm giá trị Thiên mệnh, cuốn đan đạo sơ cấp này tới tay.
Cố Trường Ca định tìm cơ hội nào đó, giao cho Lâm Thu Hàn, đã nói muốn bồi dưỡng nàng, tất nhiên phải bắt đầu thực hiện.
Thiên phú đan đạo tốt như vậy, chớ lãng phí.
Sau đó ý thức của hắn thoát khỏi giao diện hệ thống.
Một thanh âm gợi ý vang lên trong đầu hắn.
“Đinh, kiểm tra tuyến quan hệ nhân vật của khí vận chi tử, phát động nhiệm vụ ngẫu nhiên, chèn ép nghĩa huynh của khí vận chi tử, nhiệm vụ hoàn thành ban thưởng 500 điểm giá trị Thiên mệnh, nhiệm vụ thất bại không ban thưởng.”
Cố Trường Ca hơi sững sờ, thần sắc có chút hứng thú.
Đây vẫn là hắn lần đầu tiên gặp phải loại nhiệm vụ ngẫu nhiên này.
Hoàn thành có ban thưởng, không hoàn thành không ban thưởng.
Đây hoàn toàn là dựa vào suy nghĩ của bản thân hắn đấy.
Năm trăm điểm giá trị Thiên mệnh, khá hấp dẫn đấy.
Chỉ có điều nghĩa huynh của khí vận chi tử, người này là ai? Nghe qua thì có vẻ là có liên quan đến nhân vật Diệp Trần kia rồi.
Dù sao Lâm Thiên đã bị chơi phế rồi.
Hệ thống lại không nói thẳng, nhưng nhìn hẳn là ở trong đám thiên kiêu trước mắt này.
Khả năng là Thiên kiêu Đông hoang hẳn là không lớn, trừ phi đầu bọn họ có vấn đề, tự mình làm chuyện ngu ngốc tìm cái chết.
Dưới tình huống biết rõ Diệp Trần đắc tội mình, tuyệt đối sẽ cắt đứt quan hệ với Diệp Trần, trốn ra xa hắn ta.
Diệp Trần một đường từ Đông Hoang chạy đến Trung Châu.
Trên đường quen biết một hai tên thiên kiêu Trung Châu, thuận tiện kết làm huynh đệ, vì hắn ta mở ra bản đồ đại môn mới.
Theo như trong sách tiên hiệp thì điều này cũng là rất bình thường.
Chỉ không nghĩ tới tên nghĩa huynh kia sẽ gặp phải mình?
Phần này nguyên do, cũng thật sự là diệu.
Cố Trường Ca nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, thần sắc hơi có tán thưởng, ở trong lòng nghĩ như vậy.
Hắn rất nhanh đảo mắt nhìn đám thiên kiêu phía dưới, trước tiên bỏ qua đám Đông Hoang bên kia, đám thiên kiêu chi nữ đang vội lấy lòng mình đây cũng bỏ qua.
Phải làm chút việc để xác định mục tiêu lần này rồi.
“Sở Huyền...” thần sắc Cố Trường Ca hời hợt nói.
“Công tử, ngài có gì phân phó?” Sở Huyền nghe vậy, lập tức chạy chậm tới, trên mặt mang vẻ nịnh nọt, thần sắc cung kính.
Một màn này khiến cho rất nhiều tên thiên kiêu trẻ tuổi đang có mặt ở đây nảy sinh tâm tình ao ước đố kị.
Đều là thiên kiêu tuổi trẻ như nhau nhưng Sở Huyền lại được vị đại nhân trẻ tuổi này để ý đến, đoán chừng là không cần bao lâu nữa hắn ta có thể một bước lên trời sẽ không còn là người cùng một thế giới với bọn họ nữa.
“Ở Trung Châu có tin tức gì của tên Diệp Trần kia không?” Cố Trường Ca nhàn nhạt hỏi, hắn rõ ràng biết rõ mọi hành tung của Diệp Trần nhưng vẫn cố ý hỏi.
Vẫn chưa tới thời điểm thu lưới.
Hỏi như vậy, tất nhiên là muốn nhìn một chút phản ứng của mọi người.
“Diệp Trần sao?”
Sắc mặt Sở Huyền lập tức biến đổi, có chút ngượng ngùng, sờ lên cái ót: “Công tử... Chuyện này...”
“Ý là không có sao?” Cố Trường Ca nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn ta, lập tức khiến trán Sở Huyền chảy xuống mồ hôi lạnh, có chút sợ hãi, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tô Thanh ca.
Tuy bản thân làm chó săn cho công tử là một việc rất vinh hạnh.
Nhưng loại áp lực kinh khủng này, thật không phải là người bình thường có thể tiếp nhận.
Diệp Trần? Đó là ai? Sắc mặt đám thiên kiêu đang đứng ở đây cũng thay đổi, may mắn Cố Trường Ca không hỏi bọn họ, bằng không thì phản ứng của bọn họ đoán chừng càng bất kham.
Tin tức bên phía Đông Hoang, bọn họ cũng chỉ biết một chút chứ không đến mức tường tận.
Lúc này, Kim Dương Thánh tử Già Lầu Thánh địa đứng trong đám người, trong lòng cũng có chút ẩn ẩn bất an.
Hắn ta mặc dù tính cách chính trực sảng khoái, nhưng lại lòng cũng có chút ngông nghênh.
Đối với một đám thiên kiêu nịnh nọt này, rất xem thường, đối với hành vi lấy lòng Cố Trường Ca của bọn họ thì chẳng thèm ngó ngàng tới thậm chí còn cảm thấy thật trơ trẽn.
Hắn ta thấy, tiểu huynh đệ Diệp Trần kia của mình, tính tình trầm ổn kiên nghị hơn xa so với đám thiên kiêu này.
Nghe thấy Cố Trường Ca trực tiếp hỏi tin tức của Diệp Trần, trong lòng của hắn ta lúc này cũng vang lên vài tiếng lộp bộp, thầm nghĩ không ổn.
Nhưng cũng may trên mặt đang cố gắng khắc chế, không lộ ra chút dị thường nào.