• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong Trích Tinh các, bầu không khí vô cùng lo lắng khẩn trương.

Tất cả mọi người đều không dám nói lời nào, sau lưng còn toát mồ hôi lạnh.

Mặc dù Cố Trường Ca đang hỏi thăm Sở Huyền, không hỏi thăm bọn họ, thế nhưng loại áp lực này cũng đè lên vai bọn họ.

Ngay cả Lâm Thu Hàn vừa mới cùng Cố Trường Ca trò chuyện lúc trước cũng cảm nhận được một cỗ áp lực kinh khủng.

Đừng nhìn bình thường Cố công tử vẫn luôn ôn nhuận thần nhã, nhưng trong xương cốt vẫn cao cao tại thượng quan sát, lộ ra vẻ uy nghiêm của Thần Linh!

Đây mới là vẻ mặt chân thực của hắn!

Nhưng nàng cũng có chút hiếu kỳ, cái người tên là Diệp Trần kia, đến cùng là ai?

Từ trước đến nay nàng không chút để ý đến tin tức bên ngoài, cũng không biết chuyện ở Đông Hoang trước đó không lâu.

Lúc này, Tô Thanh ca mở miệng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng trong lời nói lộ ra ý xin lỗi nói: “Công tử, Trung Châu đại địa rộng lớn như vậy, nếu như một người muốn trốn tránh mà muốn tìm tung tích của hắn ta, không khác mò kim đáy biển, Sở Huyền đoán chừng cũng rất khó xử lý...”

Nghe thấy Tô Thanh Ca mở miệng, mọi người mới xem như lần đầu tiên nhìn thẳng vào vị đệ nhất mỹ nhân Đông Hoang trong tin đồn này.

Lúc trước nàng yên lặng ở sau lưng Cố Trường Ca, chưa bao giờ nói chuyện, điềm tĩnh bình yên.

Bọn họ cũng không dám dò xét quá đáng, sợ làm Cố Trường Ca không vui.

Không thể không nói, Tô Thanh Ca này hoàn toàn xứng đáng với danh xưng Thái Huyền Thánh nữ.

Mạng sa mặt mỏng nhẹ, áo trắng như tuyết.

Không nhiễm trần thế, linh hoạt kỳ ảo vô cấu, lộ ra khí chất siêu nhiên xuất trần, tựa như tiên nữ trên chín tầng trời.

Một đám thiên chi kiều nữ rất ưu tú trước mắt, ở trước mặt nàng cũng ảm đạm phai mờ, ngay cả tư cách so sánh cũng không có.

“Quả nhiên một bộ dạng hại nước hại dân, đáng tiếc tâm địa ác độc...” Kim Dương không khỏi thầm mắng trong lòng một tiếng, không có hảo cảm gì đối với Tô Thanh Ca.

Nhưng đám người cũng tò mò, dưới áp lực kinh khủng như thế mà Tô Thanh Ca lại còn dám mở miệng thuyết phục Cố Trường Ca.

Đây là dũng khí lớn đến mức nào?

Sở Huyền không khỏi lộ ra vẻ mặt cảm kích.

“Nếu như Thanh Ca đã nói như vậy thì chuyện này tạm gác lại đã, Sở Huyền ngươi cũng đừng làm ta thất vọng đấy!”

Giọng nói của Cố Trường Ca rất bình thản, khiến Sở Huyền cũng không nghe ra tâm tình của hắn.

“Vâng vâng vâng, công tử ngài yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra dấu vết của Diệp Trần.” Sở Huyền như trút được gánh nặng, vội vàng vỗ ngực biểu thị tâm ý, mồ hôi lạnh khắp cả người.

Thực sự là gần vua như gần cọp.

Một màn này, để đám người không khỏi lần nữa chấn kinh, Thái Huyền Thánh nữ này được sủng ái như thế sao? Lại còn thật sự có thể khuyên nhủ vị đại nhân trẻ tuổi này.

Điều này không khỏi làm cho thần sắc của bọn họ nhìn về phía Tô Thanh ca cũng thay đổi, phía trước đây chỉ xem như nàng cùng bọn họ ngang hàng ngang vế, hiện giờ lại lộ ra sự kính nể mơ hồ.

“Đa tạ công tử.” Tô Thanh ca nhoẻn miệng cười với Cố Trường Ca, bộ dáng hình như rất vui vẻ.

Đương nhiên nàng hiểu rõ, Cố Trường Ca sở dĩ sẽ làm một màn như thế, thuần túy là muốn hù dọa Sở Huyền.

Còn về dụng ý của hắn, nàng không đoán được.

Dù sao Diệp Trần là do Cố Trường Ca có ý định thả hắn ta lẩn trốn, sao lại không biết hướng đi của Diệp Trần chứ.

Cho nên nàng cũng cùng Cố Trường Ca kẻ xướng người hoạ, để cho ngài ấu một bậc thang bước xuống.

Tuy là vẻ mặt Cố Trường Ca không có gì thay đổi nhưng trong lòng lại không khỏi khen ngợi sự thông minh của Tô Thanh Ca.

Nữ nhân thông minh, tinh tường ý của hắn như vậy, mới làm người khác ưa thích.

Vừa rồi dò xét một phen, lúc nghe được tên Diệp Trần, bên trong đám người phía dưới cũng không có ai lộ ra thần sắc khác thường, công phu khống chế ngược lại rất tốt.

Đương nhiên, Cố Trường Ca cũng không vội.

Hắn cảm thấy khá hứng thú, ngược lại muốn nhìn một chút người này còn có thể nghẹn bao lâu.

Kế tiếp, tất cả mọi người đều có chút nơm nớp lo sợ.

Có thiên kiêu tâm tư cũng linh hoạt, bắt đầu đến chỗ Sở Huyền nghe ngóng lai lịch của tên Diệp Trần kia ra sao, tại sao lại đắc tội vị đại nhân trẻ tuổi này.

Sở Huyền bắt đầu giải thích cho bọn họ, nhắc đến Diệp Trần tự tìm cái chết, đắc tội công tử như thế nào.

Sau khi nghe ngóng, thần sắc đông đảo thiên kiêu có chút kỳ lạ.

“Sao nghe có vẻ giống với...”

Đến từ Đông Hoang đại địa, sau lưng không có bối cảnh gì, chừng hai mươi tuổi, tu vi Thần Thông cảnh, thiên phú dị bẩm...

Sao lại giống với miêu tả của Già Lâu Thánh tử Kim Dương về vị tiểu huynh đệ kia của hắn ta như vậy? Hơn nữa ban nãy khi hỏi tên vị tiểu huynh đệ kia, hắn ta cũng không lên tiếng trả lời.

Lúc này, rất nhiều người trong bọn họ đều đã ẩn ẩn đoán được, lộ ra nụ cười quỷ dị.

Bọn họ đương nhiên sẽ không cố kỵ giao tình thường ngày cùng Già Lầu Thánh tử.

Dù sao chuyện này có thể lấy lòng Cố Trường Ca!

“Đại nhân, ta cảm thấy Già Lầu Thánh tử hẳn là biết rõ hành tung của Diệp Trần...”

Lập tức, Nguyên Sơ Thánh Tử vượt lên trước đám người một bước, báo cáo lại hết những điều mà ban nãy Thánh tử Kim Dương vừa nói trong lầu các.

“Không tốt, tên Nguyên Sơ Thánh Tử đáng chết này...”

Nghe nói như thế, sắc mặt Kim Dương ẩn ẩn trắng bệch, trên trán không khỏi xuất hiện mồ hôi lạnh, có chút hối hận lúc đó vì sao lại nhất thời lanh mồm lanh miệng.

“A, Già Lầu Thánh tử ngươi chẳng lẽ quen biết Diệp Trần?”

Trên thủ vị, Cố Trường Ca không nhanh không chậm thổi hớp trà, âm thanh nhẹ nhàng hỏi thăm.

Tất cả đều nằm trong dự đoán của hắn!

Ánh mắt của hắn, rất nhanh hướng đến vị trí của nam tử trẻ tuổi giống như Thần Tử Thái Dương ngay cả sợi tóc hình như cũng đang thiêu đốt kia.

Ông!

Loại áp lực kinh khủng bàng bạc kia lại lần nữa bao phủ đến.

Sắc mặt của tất cả thiên kiêu trẻ tuổi ở Trung Châu đại địa cũng không khỏi trắng bệch, run rẩy phát ra từ linh hồn, thần sắc hãi nhiên.

Rốt cuộc thực lực của vị đại nhân trẻ tuổi này kinh khủng đến mức nào? Ngay cả Thánh Chủ, Hoàng chủ của bọn họ cũng xa xa không bằng.

Chẳng lẽ là Phong hầu cảnh? Nhưng tuổi tác của hắn nhìn qua không khác bọn họ lắm, thậm chí còn hơi nhỏ hơn một chút.

“Không hổ là Cố công tử, thực lực này so với phụ thân còn mạnh hơn quá nhiều.” bên trong ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thu Hàn không khỏi lộ ra ý ngưỡng mộ.

“Hóa ra đây là mục đích của công tử? Tìm ra người có quan hệ với Diệp Trần sao?”

Bây giờ, Tô Thanh Ca có chút hiểu rõ.

Nhưng nàng không hiểu tại sao công tử lại biết ở đây có người có quan hệ với Diệp Trần.

Cố Trường Ca ở trong mắt nàng càng trở nên thâm sâu khó lường.

“Đại nhân, ta quả thực quen biết Diệp Trần huynh đệ...”

Kim Dương mở miệng nói nhưng vì phải chịu một áp lực khổng lồ đè xuống nên sắc mặt có chút trắng bệch, hô hấp khó khăn.

Điều này khiến hắn ta vô cùng hãi nhiên, cùng là người trẻ tuổi, chênh lệch làm sao lại lớn như vậy.

Sao một người ở trên trời, một người ở dưới đất.

Ngay lúc này, hắn ta có không thừa nhận quen biết Diệp Trần cũng không thể được nữa rồi, ban nãy khi nói chuyện với đám thiên kiêu kia đã để lộ quá nhiều thông tin..

Bây giờ hắn ta đã có chút hối hận, sớm biết vậy thì không nên lắm mồm.

“A, quen biết liền tốt, Diệp Trần bây giờ ở nơi nào?” thần sắc Cố Trường Ca không thay đổi, vẫn hời hợt hỏi như cũ.

“Có lỗi với đại nhân, ta không thể bại lộ hành tung của huynh đệ Diệp Trần.” Kim Dương cắn răng nói, mồ hôi lạnh thấm ướt phía sau lưng.

Hắn ta rốt cuộc hiểu được vị đại nhân trẻ tuổi này có thực lực kinh khủng đến mức nào.

Chỉ riêng khí tức, hắn ta đã hoàn toàn chịu không được.

Chẳng trách Diệp Trần phải đi xa tha hương, không dám hiện thân.

Nhưng hắn ta không muốn bởi vì mình nhất thời lanh mồm lanh miệng mà hại Diệp Trần huynh đệ bại lộ hành tung, điều này sẽ khiến cho lương tâm hắn ta bất an.

“Ngu xuẩn, ta hỏi ngươi một lần nữa, Diệp Trần bây giờ ở nơi nào?” thần sắc Cố Trường Ca cuối cùng lạnh lùng xuống, con ngươi sâu thẳm, lộ ra uy nghiêm giống như Thần Linh thật sự.

“Đại nhân, Diệp Trần là nghĩa đệ của ta, cách làm người của hắn, ta rất rõ ràng, giữa các ngươi có phải là có hiểu lầm gì đó hay không...” Kim Dương cắn răng, toàn thân phát run, dưới uy nghiêm kia không nhịn được muốn quỳ phục xuống.

Nhưng lòng hắn ta có sự ngông cuồng, không muốn khuất phục như vậy, còn đang cố vì Diệp Trần giải thích.

“Ta hỏi ngươi đó là vinh hạnh của ngươi.” Cố Trường Ca lạnh lùng nhìn về hắn ta, thần sắc tựa như quan sát sâu kiến, ngữ khí không có chút gợn sóng nào: “Ngươi lấy đâu ra tư cách hỏi ta?” Theo lời vừa dứt, áp lực kinh khủng như thủy triều bao phủ xuống.

Kim Dương oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, tiếp đó cả người quỳ phục trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch như giấy.

Hắn ta thậm chí ngay cả không thể chống cự!

“Thánh Tử ngu dốt, đắc tội với đại nhân, mong rằng đại nhân thứ tội!” Lúc này, người âm thầm bảo vệ Kim Dương cũng bị dọa sợ, vội vàng hiện thân.

Bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, thỉnh cầu tha thứ, thần sắc vô cùng sợ hãi.

Hắn ta vạn vạn không nghĩ tới chuyện bỗng nhiên sẽ phát triển đến một bước này.

Thánh Tử tại sao lại ngu xuẩn như vậy chứ!

Sẽ khiến thánh địa chịu tai hoạ đấy!

Trong Trích Tinh các hoàn toàn tĩnh mịch, đám người câm như hến, có loại sợ hãi gặp phải thiên uy.

“Đinh, nhiệm vụ ngẫu nhiên chèn ép nghĩa huynh của khí vận chi tử hoàn thành, đánh giá cấp độ hoàn thành nhiệm vụ...”

“Nhiệm vụ ngẫu nhiên bình xét cấp bậc: cấp hoàn mỹ.”

“Giá trị Thiên mệnh ngoài định mức tăng thêm 40%, cuối cùng ban thưởng giá trị Thiên mệnh 700 điểm.”

Mà giờ khắc này trong đầu Cố Trường Ca, cũng vang lên ấm thanh hệ thống nhắc nhở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK