Chuyện xảy ra ở Thái Huyền thánh địa rất nhanh đã rầm rộ khắp cả Đông Hoang đại địa.
Rất nhiều thế lực như hoàng triều, thánh địa khác tiến đến vây công Thái Huyền thánh địa, chẳng những không động thủ, ngược lại còn đồng thời tiến vào trong điện cung kính bái kiến vị đại nhân trẻ tuổi này.
Tin tức này, khiến rất nhiều tu sĩ giật mình trợn to hai mắt, quả thực không thể tin được.
Cùng thời gian, rất nhiều hình ảnh theo lưu ảnh thạch truyền đến, truyền lưu ở các nơi.
Trong này có bên trong Thái Huyền thánh địa trước sơn môn cảnh tượng.
Lần này, dường như toàn bộ thế lực đều biết có một vị đại nhân trẻ tuổi đến từ thượng giới.
Vô số tu sĩ chấn động.
Hoá ra thượng giới trong truyền thuyết thật sự tồn tại.
Tin tức rung động này, thậm chí còn lan truyền từ Đông Hoang đại địa sang các vùng khác, dấy lên một làn sóng lớn.
"Hiện giờ Đông Hoang quả thật là thay đổi bất ngờ quá!"
"Đúng vậy, lại có vị thiếu niên trẻ tuổi của thượng giới trong truyền thuyết giáng lâm. . ."
"Từ xưa truyền lưu, phi thăng đã vô cùng khó khăn, suy nghĩ hạ giới càng là không thể nào, suy cho cùng đây hoàn toàn là những chuyện nghịch lý. . ."
"Hắc hắc, trách không được các môn các phái khí thế hung hăng, cuối cùng lại có thái độ như vậy, ta còn tưởng Thái Huyền thánh địa sẽ bị huỷ diệt vào ngày hôm đó đấy."
"Thật là không ngờ, Thái Huyền thánh địa thật tốt số, ôm được bắp đùi của vị đại nhân trẻ tuổi kia."
"Có điều ở trong này, nghe nói một đệ tử nội môn của Thái Huyền thánh địa tên là Diệp Trần, cũng coi như có danh tiếng đấy."
Trong tửu lâu, rất nhiều người đều cười to.
"Ha ha ha, chuyện này ta biết."
Người bên cạnh cười nói.
"Nghe nói là bởi vì ghen ghét vị đại nhân trẻ tuổi kia dễ dàng có được trái tim của đệ nhất mỹ nhân Đông Hoang, kết quả là không biết tự lượng sức mình muốn khiêu chiến, hắc hắc hắc, kết quả vị đại nhân trẻ tuổi kia chỉ dùng một đạo ánh mắt, đã ép tới tên đệ tử nội môn tên là Diệp Trần kia quỳ rạp xuống đất không thể động đậy. . ."
"Chậc chậc chậc, đầu năm nay mà vẫn còn có chuyện cóc ghẻ mơ tưởng đòi ăn thịt thiên nga, đệ nhất mỹ nhân Đông Hoang lẽ nào lại xứng với hắn ta sao?"
Nơi này tu sĩ vừa uống rượu, vừa cười lớn ha ha, coi như là đề tài câu chuyện sau bữa cơm.
Mỗi tòa cổ thành, quán rượu, lầu các đều có thể nghe thấy có tu sĩ đang đàm luận chuyện này.
Tu sĩ Đông Hoang đại địa đâu chỉ ở mức ức vạn vạn người.
Chỉ một tòa cổ thành đã có thể chứa mười triệu nhân khẩu tu sĩ.
Sự việc mang tính chất bom tấn kiểu này dường như ngay ngày đầu đã tạo thành làn sóng khó có thể tưởng tượng.
Trong một tòa cổ thành, một người nam tử sắc mặt vàng như nến đang vội vàng lên đường.
Nghe được những lời bàn luận ở phụ cận, khiến sắc mặt hắn ta càng khó coi hơn rất nhiều, tay nắm chặt phát ra tiếng kêu răng rắc.
Sau đó, hắn ta sờ lên vị trí lồng ngực bị thương vẫn còn đang đau âm ỉ, trong mắt loé lên băng lãnh cùng cừu hận, tự lẩm bẩm nói,
"Tô Thanh Ca, tiện nhân nhà ngươi, lại dám phản bội ta. . ."
"Cố Trường Ca, nỗi nhục ngày hôm nay, một ngày nào đó ta tất hoàn trả gấp trăm lần."
Người này chính là Diệp Trần đã dịch dung.
Đông Hoang đại địa hiện giờ đã không có chỗ cho hắn ta dung thân.
Cố Trường Ca chỉ nói một câu, khiến cho toàn bộ tông môn ở Đông Hoang đại địa tránh hắn ta như tránh rắn rết.
Thậm chí hắn ta còn không dám dùng dung mạo thật đi ra ngoài.
Lúc này đây, Diệp Trần đang định mượn truyền tống trận của tòa cổ thành này để tiến về Trung Châu đại địa.
Nơi đó so sánh với Đông Hoang đại địa, càng thần bí mênh mông, long mạch hội tụ, tông môn san sát, thánh địa thần sơn đông đảo, truyền thừa đã lâu.
Dù Cố Trường Ca một tay che trời, chẳng lẽ còn có thể ảnh hưởng đến toàn bộ Trung Châu đại địa hay sao?
Huống chi Trung Châu đại địa còn có không ít các thế gia đạo thống có quan hệ với thượng giới, tổ tiên đã từng thăng thiên.
Diệp Trần tính toán rất tốt.
Dựa vào thiên phú cường đại của hắn ta, một khi gia nhập vào những thế gia đạo thống đó, tất nhiên có thể rất nhanh thăng thiên.
Cố Trường Ca còn không phải là bởi vì có bối cảnh thượng giới, mới có thể hung hăng ngang ngược như vậy sao?
Đến lúc đó hắn ta cũng có tầng bối cảnh kia, Cố Trường Ca còn có thể làm gì?
Hắn ta nhất định sẽ khiến hai người Tô Thanh Ca, Cố Trường Ca hối hận!
Nghĩ tới đây, Diệp Trần bình tĩnh lại, thậm chí lộ ra cười lạnh.
"Sư tôn. . ."
Điều khiến Diệp Trần có chút lo lắng cùng khó hiểu là từ khi trải qua việc Thái Huyền thánh địa kia, mỹ nhân sư tôn của hắn ta đã không nói lời nào nữa.
Chỉ vào lúc hắn ta gặp phải một chút nguy hiểm mới xuất thủ cứu giúp.
Trong lòng Diệp Trần có chút ẩn ẩn bất an, nắm tay thật chặt.
Lẽ nào Diễm Cơ cũng muốn bối phản bội, rời khỏi hắn ta sao?
Hắn ta không cam lòng.
. . .
Đảo mắt đã nửa tháng trôi qua.
"Tam hoàng tử Đại Hạ Hoàng Triều ở Trung Châu đại địa phát tới thư mời, mời thiên kiêu các nơi tiến đến luận đạo sao?"
Trong đại điện, Cố Trường Ca nhìn Tô Thanh Ca đưa thư mời mạ vàng tới trước mặt, nhẹ nhàng nhíu mày.
Hắn tùy ý nhìn lướt qua, rất nhanh đã không có hứng thú.
Cái gọi là thiên kiêu của hạ giới.
Ở trong mắt hắn, dùng một đầu ngón tay đã có thể nghiền chết toàn bộ.
Còn không bằng mỗi ngày trêu đùa Tô Thanh Ca một chút.
"Đại Hạ Hoàng Triều, tiên hoàng năm đó nghe nói đã từng phi thăng đến thượng giới, nội tình sâu không lường được. Hơn nữa bản thân tam hoàng tử, thiên phú rất mạnh, sinh ra có đạo âm vang vọng ba ngàn dặm. . ."
Tô Thanh Ca đang giải thích cho Cố Trường Ca.
Đồng thời, bàn tay trắng nõn đang lột vỏ một quả nho, đưa đến bên miệng hắn.
"Đại Hạ Hoàng Triều?"
"Trung Châu phải không?"
"Cũng đúng, nên thay đổi bản đồ."
Cố Trường Ca ăn quả nho, thuận miệng nói ra suy nghĩ, rồi sau đó đứng dậy.
Khoảng thời gian này, sinh hoạt cũng quá thanh thản.
Không cắt rau hẹ Diệp Trần một thời gian, thật đúng là không quen.
Hơn nữa, nếu hắn đoán không lầm, lúc này Diệp Trần hẳn là cũng chạy trốn tới Trung Châu đi.
"Ba ngày sau, toàn bộ thánh địa, hoàng triều, thiên kiêu thế gia ở Đông Hoang đều sẽ cùng nhau xuất phát. Công tử tính toán cùng đi sao?"
Tô Thanh Ca hỏi.
Cố Trường Ca trầm ngâm một hồi, gật gật đầu.
Hắn bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.
Gia tộc Minh lão dường như ở một giới Trung Châu này.
Ba vạn năm trước, Minh lão từ Trung Châu phá khai hư không, thành công phi thăng tiến vào thượng giới.