• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng bước chân đang tới gần bên ngoài tiểu viện, ngoại trừ Lâm Thu Hàn còn có người khác.

Sắc mặt Lâm Thiên rất yếu ớt, thân thể đang khẽ run.

Tâm của hắn ta không ngừng chìm xuống.

Lúc này làm sao bây giờ? Xông ra ngoài? Hay là thúc thủ chịu trói? Nhưng mà tình trạng của hắn ta thật không tốt, nguyên thần bị hao tổn dẫn đến kịch liệt phản phệ.

Ngay cả đi đường còn không vững làm sao mà chạy cho được?

Lúc này, hắn ta cũng không nhịn được cảm thấy tuyệt vọng.

Cảm giác này giống như lúc trước khi hắn chuẩn bị phi thăng lên tiên giới, kết quả là nửa đường gặp bất trắc do có vết nứt không gian.

Loại cảm giác tuyệt vọng cùng bất lực kia, lần nữa xông lên đầu.

Chẳng lẽ đêm nay thật sự chỉ có một con đường chết?

Ta không cam tâm!

Thật vất vả sống lại một đời, ta còn chưa trở lại thười kỳ đỉnh phong, sao có thể lần nữa ngã quỵ.

Giờ khắc này ở trong lòng Lâm Thiên điên cuồng rống to.

Dường như trời cao cũng nghe được tiếng rống thống hận của hắn ta giúp hắn ta tìm được một chút hi vọng sống từ cõi chết.

Một tia sáng đột nhiên chợt lóe lên ở trong đầu Lâm Thiên.

Giả chết!

Đúng vậy!

Vì để giả chết cho giống, Lâm Thiên ra tay rất tàn độc, dứt khoát cắt đứt tâm mạch rồi dùng bí thuật bảo vệ tàn hồn giấu vào góc sâu nhất trong thức hải.

Trừ khi có vị tiền bối bản lĩnh hơn người ở đây bằng không cũng không ai có thể nhìn thấu cái bí thuật này của hắn ta.

Dù sao thần hồn Lâm Thiên đã sớm bị đoạt xá, bây giờ chỉ còn lại một cái xác không, nếu hôm nay cả tâm mạch cũng đứt đoạn vậy chắc chắn là không còn cơ hội sống.

Mà bí pháp của hắn ta đặc biệt ở chỗ, ba ngày sau bí pháp sẽ tự động giải trừ, sau khi hắn ta thức tỉnh có thể tự tu bổ lại tâm mạch bị tổn hại.

Đến lúc đó dù bị đám người Lâm gia phát hiện, cũng có thể dùng cớ mất trí nhớ để vượt qua.

Rất nhanh Lâm Thiên nghĩ thông suốt tất cả.

Hắn ta không chút do dự.

Oa một tiếng, máu huyết phun trào, chớp mắt, thân thể run rẩy, trực tiếp ngã ở trên mặt đất.

Phanh một tiếng! Mà lúc này, cửa sân viện cũng bị đẩy ra.

“Tiểu Thiên, đệ sao vậy?”

“Lâm Thiên...”

Cảnh tượng trước mắt, lập tức khiến Lâm Thu Hàn và những người bên cạnh cực kỳ hoảng sợ.

...

Ngày thứ hai.

Sắc trời mờ mờ.

Cố Trường Ca mở to mắt, là bị động tĩnh bên ngoài đại điện đánh thức.

Tối hôm qua sau khi thôn phệ đại lượng Thiên Ma Ngoại Vực cùng với sợi thọ mệnh của Lâm Thiên, lực lượng nguyên thần đã đạt đến trạng thái cực đại.

Sợi thọ mệnh đó nói ra thì ban đầu thuộc về Lâm Thiên khi còn ở cảnh giới Thần vương.

Trong đó ẩn chứa không ít nguồn lực thọ nguyên.

Sau khi tiêu hóa xong số năng lượng đó, Cố Trường Ca ngủ rất sâu.

Dù sao hắn ta cũng không giống như các tu sĩ còn lại, lúc nào cũng cần phải thời thời khắc khắc bảo trì thanh tỉnh, ngồi xếp bằng tu luyện.

Hơn nữa tốc độ đột phá của cách thức tu hành hiện tại rất nhanh vậy thì cần gì phải làm khó mình như vậy.

“Công tử, ngoài điện rất nhiều người đang chờ ngài.” Tô Thanh Ca đã sớm mặc chỉnh tề, tóc đen mềm mại.

Trên mặt tinh xảo không tì vết, tỏa ra khí sắc động lòng người.

Nàng vừa gọi Cố Trường Ca.

Vừa có chút hiếu kỳ, nghi ngờ nhìn bên ngoài điện.

Tối hôm qua lúc nàng ngủ say, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Cố Trường Ca không nói cho nàng.

Thật ra nàng cũng không biết rõ lắm.

Cho nên vì sao tất cả tộc nhân Lâm gia bao gồm cả Minh lão đều có một bộ dáng nơm nớp lo sợ, cung kính đợi ở nơi đó?

Nhìn bộ dạng này, hẳn là đang chờ công tử.

“Xem ra đã bắt được người rồi.” Cố Trường Ca duỗi lưng một cái, tùy ý nói.

Tô Thanh Ca ở một bên phục thị hắn rời giường.

Nghe vậy không khỏi nghi ngờ nói: “Công tử nói tới ai?”

“Tất nhiên là kẻ tối hôm qua muốn giết ta.” Cố Trường Ca thuận miệng trả lời.

Dưới tình huống Lâm gia phong tỏa tầng tầng lớp lớp như vậy, cho dù có chắp thêm cho Lâm Thiên đôi cánh thì hắn ta cũng khó mà thoát thân được.

Điểm này Cố Trường Ca vẫn rất yên tâm.

“Tối hôm qua vậy mà xảy ra chuyện như vậy, ta cũng không có cảm giác gì.” Nghe nói như thế, Tô Thanh Ca sững sờ.

Nàng ngủ say đến thế sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không biết.

Hay là kỳ thực công tử cố ý duy trì động tĩnh rất nhỏ đẻ tránh làm ồn đến nàng.

Nghĩ tới đây, Tô Thanh Ca lại có chút cảm động.

Người có thân phận như Cố Trường Ca, luôn ở trong vị thế cao cao tại thượng, đương nhiên luôn tùy tâm trạng mà hành động không chút để tâm đến mọi thứ xung quanh.

Tại sao sẽ để ý cảm thụ cùng ý nghĩ của người khác? Hắn đối với nàng chăm sóc tỉ mỉ như vậy, làm sao nàng có thể không biết cho được.

Nhưng chính bởi vậy, mới khiến cho nàng càng lún càng sâu.

Cố Trường Ca cũng không biết lúc này Tô Thanh Ca lại nghĩ những thứ này.

Tâm tư của nữ nhân, làm sao hắn cho thể đoán rõ ràng hết được.

Ngược lại là hệ thống nhắc nhở hắn giá trị khí vận lại tăng lên không ít, xem ra tâm thuần phục của Tô Thanh Ca đối với hắn lại sâu thêm một tầng.

Quả nhiên câu châm ngôn kia cũng có chỗ đúng, lâu ngày sinh tình.

“Tối hôm qua ngươi ngủ say như chết còn biết gì nữa đâu.”

Cố Trường Ca thuận miệng giễu cợt một câu rồi bước ra ngoài điện.

Tô Thanh Ca dùng cái mũi hừ nhẹ một tiếng, tiếp đó hiếu kỳ nói: “Chẳng lẽ kẻ tối hôm qua muốn giết công tử, là thiếu niên gọi là Lâm Thiên kia sao?”

“Sao ngươi đoán được?” Cố Trường Ca hơi ngạc nhiên.

“Dù sao căn cứ vào đối thoại của Lâm Thu Hàn cô nương cùng công tử, ta cũng có thể cảm giác được, cái thiếu niên củi mục tên là Lâm Thiên kia, trên thân có rất nhiều vấn đề.” Tô Thanh Ca giải thích.

“Ngươi ngược lại rất thông minh. Không uổng công ta cưng chiều ngươi như vậy.” Cố Trường Ca khen.

Chỉ là Tô Thanh Ca vẫn còn có chút không hiểu.

Vì sao cái tên thiếu niên Lâm Thiên kia lại nghĩ quẩn mà đến giết công tử chứ? Sống tiếp không tốt sao? Có đôi khi vô tri cùng ghen ghét, thật sự sẽ hại chết người.

Rất nhanh, Cố Trường Ca đã tới ngoài điện.

Dõi mắt nhìn lại, trước mắt một mảng lớn đầu người, tất cả đều là tộc nhân Lâm gia.

“Công tử, lão nô quản giáo bất lực, mong rằng công tử trách phạt.”

Minh lão đứng ở phía trước, mang theo áy náy, tiến lên một bước đã muốn quỳ xuống, chuẩn bị thỉnh tội.

“Người tìm được chưa?”

Thấy thế, pháp lực trong tay Cố Trường Ca phun trào, cách không đỡ lấy ông ta, chỉ là trên mặt vẫn một mảnh bình thản như cũ, khiến cho người ta thấy không rõ hỉ nộ.

Lúc này, tất nhiên hắn đã biết rõ còn cố hỏi.

Vấn đề dù sao cũng không phải do Minh lão.

Đoán chừng Lâm gia ai cũng không ngờ rằng một tên củi mục êm đẹp như vậy mà lại làm ra chuyện như thế.

Nhưng trên mặt khẳng định phải lộ ra một bộ dạng không biết chuyện, dù sao do Lâm gia phát hiện thân phận chân thực của Lâm Thiên, so với người ngoài vạch trần hắn ta còn thú vị hơn rất nhiều.

“Khởi bẩm công tử, người đã tìm được, nhưng mà...” Minh lão nói đến đây, sắc mặt càng thêm áy náy.

Mà đám người Lâm gia, càng nơm nớp lo sợ, thở mạnh cũng không dám.

Gia chủ Lâm gia càng thêm lo sợ, trên trán cùng phía sau lưng, bây giờ đều là mồ hôi lạnh, hai chân như nhũn ra.

Một khi vị đại nhân trẻ tuổi này nổi giận, bị liên lụy nào chỉ có hắn ta, ngay cả toàn bộ Lâm gia, thậm chí tổ tiên, đều phải gặp nạn.

Tâm tình của tất cả mọi người đều như vậy, trong lòng thấp thỏm lo âu, giống như đang chờ thiên tử hạ lệnh trách phạt.

Lâm Thu Hàn đứng giữa đoàn người, mặt trắng bệch, có chút không dám tin, dường như nàng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ sự đả kích tối hôm qua..

“A, người đó làm sao?” Cố Trường Ca có chút hứng thú hỏi.

Hắn muốn biết tên Lâm Thiên này, còn có thể giở trò gì nữa đây.

Trốn cũng trốn không thoát, chẳng lẽ lại giải thích? Giả bộ làm không biết?

“Tối hôm qua...”

Sau đó, Minh lão có chút tự trách cùng áy náy, bắt đầu giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK