Chương 100: Nguyệt Minh Không tính kế khí vận chi tử
Trong chớp mắt đã trôi qua mấy ngày.
Trưa hôm nay, ánh mặt trời sáng chói, bừng bừng như một vòng thiên hỏa lơ lửng trên trời.
Sâu trong Đạo Thiên Tiên Cung, theo một trận thần quang ngút trời, bỗng dưng truyền tới từng trận tiếng vang kinh thiên ầm ầm ầm, giống như là một cổ thành nguy nga đổ sụp.
Động tĩnh đáng sợ như vậy quả thực đã gây nên sóng to gió lớn, thoáng cái khiến toàn bộ Đạo Thiên Tiên cung bị chấn động.
Vù vù!
Từng đạo thần hồng từ các ngọn núi, thần đảo đồng loạt xuất hiện, bay vút lên bầu trời, hướng về nơi đó.
Có người nhìn thấy có tiên vụ năm màu phun ra một lớp mỏng.
Nhưng chẳng mấy chốc đã có trưởng lão của Đạo Thiên Tiên Cung ra tay, một chưởng dò thám, vắt ngang vòm chơi, che lấp hết tất cả mọi thứ.
Cảnh tượng như vậy khơi dậy náo động lớn ở khắp nơi trên Đạo Thiên Tiên Cung, rất nhiều đệ tử vô cùng chấn kinh, truyền tin tức này ra.
Trong lúc nhất thời, bên ngoài Đạo Thiên Tiên cung cũng dấy lên sóng to gió lớn.
Cơ sở ngầm của đại giáo, đạo thống các phương lập tức truyền tin tức này về, giữa các thiên ở nội vực, phong vân khuấy đảo lên.
Rất nhiều người suy đoán, ở chốn sâu thẳm trong Đạo Thiên Tiên cung có tiên bảo bất thế gì đó xuất thế, tạo nên động tĩnh như vậy.
Bởi vì các nơi ở nội vực đều có tin đồn chốn sâu thẳm trong Đạo Thiên Tiên Cung chính là một vùng đại lục cổ xưa của thời đại tiên cổ, được cường giả dời tới.
Ở trong đó có rất nhiều cơ duyên, di khắc tiên cổ, kinh văn chân tiên gì đó, thực ra đều là thứ được trưởng lão của Đạo Thiên Tiên Cung lấy từ đó ra.
Bình thường, khu vực đó luôn được Đạo Thiên Tiên Cung trấn thủ, không có sự cho phép thì vốn không thể áp sát.
Nhưng theo luồng thần quang ngút trời đó, Đạo Thiên Tiên Cung lập tức bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, có rất nhiều đại giáo, đạo thống rục rịch muốn hành động.
Bình thường Đạo Thiên Tiên Cung độc chiếm cơ duyên thì đành thôi, nhưng hôm nay cơ duyên quang hoa ngút trời như vậy, làm gì có chuyện để họ độc chiếm.
Rất nhiều nhân vật cấp cao của các thế lực, năm xưa cũng từng tu hành ở Đạo Thiên Tiên Cung một khoảng thời gian, không mặt dày để nói những lời này.
Cho nên bọn họ đều có ý định phái các đệ tử và tộc nhân trẻ từ các thế lực tới, xông tới Đạo Thiên Tiên Cung.
Vô Lượng Thiên lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt, có thể thấy thần hồng, cỗ xe, thuyền chiến của các thế lực khắp nơi đổ về từ các hướng.
...
Cùng lúc ấy, trong một tòa cổ thành tương đối hẻo lánh trên lãnh thổ Vô Lượng Thiên.
Đùng đùng!
Chín con hung thú như Thần Hoàng kéo một cỗ xe hắc kim, nghiền ép uỳnh uỳnh, bổ tới từ bầu trời, đáp xuống tòa cổ thành này, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều tu sĩ.
Xuất hành long trọng như vậy, chắc chắn thân phận của người trong cỗ xe rất tôn quý.
Rất nhiều tu sĩ bắt đầu suy đoán, rốt cuộc bên trong là ai.
Trong khoảng thời gian này, Vô Lượng Thiên cực kì náo nhiệt, ngày nào cũng có thể nhìn thấy hàng loạt tu sĩ chạy ngang trời, đi tới chỗ Đạo Thiên cổ thành.
Ở đây hẻo lánh như thế, sao có thể xuất hiện một cỗ xe xa hoa như vậy chứ?
Trong một tòa lầu các, một nam tử hắc y tướng mạo phổ thông, thân hình cao to, nét mặt trầm ổn chú ý đến động tĩnh này, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
- Sao đột nhiên lại có một cỗ xe hắc kim xuất hiện ở đây, nhìn hoa văn được khắc trên thành xe, chẳng lẽ là người của Vô Song tiên triều?
-Dùng cửu phượng kéo xe, chắc chắn thân phận bất phàm, lẽ nào là vị công chúa nào đó?
Nam tử áo đen như đang lẩm bẩm tự nói với mình.
Nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ phát hiện trước ngực hắn đang treo từng mảnh phù văn thần bí màu đen rũ xuống đang lấp lánh, cũng đang hơi phát sáng.
- Nhưng mà nơi này cách Đạo Thiên cổ thành không xa, muốn chạy tới đó không tốn quá nhiều thời gian.
“Nghe nói đệ nhất mỹ nhân của Vô Song tiên triều là công chúa Nguyệt Minh Không có tư chất nữ đế, có phải người trong cỗ xe kia là nàng ta không?”
Nói xong, hắn ta đột nhiên nở một nụ cười quái dị.
Ánh mắt hắn ta nhìn theo hướng cỗ xe hắc kim rời đi, trở nên trầm tư.
Lúc này, từ trong điếu trụy màu đen đột nhiên vang lên tiếng thở hổn hển.
“Xú tiểu tử, ngươi đừng quên chuyện quan trọng, trong Đạo Thiên Tiên cung có cơ duyên của ngươi đấy.”
“Đừng có vừa thấy nữ nhân đã không nhúc nhích được, dù cho là công chúa của Vô Song tiên triều, bây giờ ngươi cũng không có khả năng mơ tưởng đâu.”
Nghe thấy thế, nam tử áo đen lại không hề để tâm, chỉ nói:
- Nhìn một cái cũng có làm sao đâu, cũng chưa chắc đã là vị công chúa kia. Mà nếu có là vị công chúa kia của Vô Song tiên triều thì sao nàng ta lại xuất hiện ở đây vào lúc này?
Vừa nói, hắn ta vừa đứng dậy rời khỏi lầu các đó, đi về phía bên kia, không thèm để ý tới lời khuyên trong điếu trụy màu đen
- Điện hạ, chỗ này chính là Hắc Thạch cổ thành.
Bên trong thành, ngoài cỗ xe, giọng nói của một lão giả với vẻ mặt cung kính vang lên, nhắc nhở nữ tử rất xinh đẹp đang ngồi thẳng bên trong.
Chính là Nguyệt Minh Không đang hơi thất thần.
Câu nói này khiến nàng ta hồi thần lại, phượng mâu khẽ híp, ánh mắt nhìn ra phía ngoài, khẽ gật đầu.
- Hắc Thạch cổ thành, dựa theo trí nhớ kiếp trước, nơi mà truyền nhân Diệp Lăng của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn kia bắt đầu nổi danh chính là Hắc Thạch cổ thành.
- Sau đó, người này nhất cử thành danh, thậm chí ngay cả truyền nhân Diệp Lang Thiên của Diệp tộc cổ xưa, lúc đầu cũng chịu thiệt lớn trong tay người này, sau này chính là một trận chiến thảm bại.
- Diệp Lăng nhanh chóng quật khởi, thoắt cái trở thành một ngôi sao sáng cực kỳ lộng lẫy trong các thiên ở nội vực, danh tiếng khi đó lập tức che phủ phu quân không ít. Ngoài ra, hảo hữu bên cạnh hắn ta không ít, có thiếu chủ Bạch Hổ nhất tộc, thiếu chủ Tử Dực Thần Long nhất tộc...Nhữg người này đã cho hắn không ít quyền thế.
Nguyệt Minh Không âm thầm nghĩ như vậy.
Nàng tới đây, đương nhiên là vì mưu đồ Luân Hồi Cổ Phù của truyền nhân Luân Hồi Cổ Thiên Tôn kia.
Trong Luân Hồi Cổ Phù hàm chứa Luân Hồi chân ý, chính là một loại sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí có thể đối kháng với ma công cấm kỵ của Cố Trường Ca ở một số phương diện.
Lúc đầu nàng ta không biết được điều này, nhưng dạo gần đây nàng ta tìm đọc rất nhiều điển tịch, cuối cùng cũng đọc được một ít ghi chép.
Cho nên, nàng ta nhất định phải có được Luân Hồi Cổ Phù.
Mặt khác, nàng ta cũng biết cái tên Diệp Lăng kia không đơn giản.
Ở ngoại giới, Diệp Lang Thiên được rất nhiều tu sĩ xưng là chí tôn trẻ đồng đẳng với Cố Trường Ca.
Từ điểm này có thể thấy, Diệp Lang Thiên quả thực là bất phàm.
Thân là truyền nhân của Diệp tộc, nhưng cuối cùng hắn ta lại thua trong tay Diệp Lăng, đến cả vị trí truyền nhân cũng bị cướp đi.
Kiếp trước Diệp Lăng cũng là một trong số ít nhân vật trẻ mà nàng biết còn sống trong tay Cố Trường Ca.
Chỉ có điều sau đó hắn ta có chết hay không thì nàng ta không rõ lắm, nhưng mai danh ẩn tích nhiều năm thì là điều chắc chắn.
- Kiếp trước Diệp Lăng sở hữu Luân Hồi Cổ Phù, cũng suýt chút bị phu quân giết chết, kiếp này, nếu ta có được Luân Hồi Cổ Phù thì phải càng cẩn thận hơn.
Sắc mặt Nguyệt Minh Không nhanh chóng trở khôi phục lại sự bình tĩnh, phượng mâu thâm thúy mà lạnh lùng, nhìn ra bên ngoài cỗ xe.
Nàng ta đã âm thầm bố trí thiên la địa võng từ lâu rồi, giờ chỉ chờ Diệp Lăng tới thôi.
Vì sao nàng ta chắc chắn Diệp Lăng sẽ tới?
Kết hợp với trí nhớ của kiếp trước, Nguyệt Minh Không không rõ vì sao Diệp Lăng lại ái mộ nàng ta đến thế, sau khi trở thành truyền nhân của Diệp tộc, hắn ta còn tuyên bố muốn cướp nàng ta về làm thê.
Đối với chuyện lần này, nàng ta chỉ cười nhạt.
Cũng vì lần tuyên bố đó mà Diệp Lăng suýt nữa đa bị Cố Trường Ca giết chết, sau đó mai danh ẩn tích không xuất hiện lại.
Ban đầu nàng ta còn tưởng rằng Diệp Lăng chọc giận Cố Trường Ca, cho nên Cố Trường Ca mới ra tay, trong lòng nàng ta còn có chút vui mừng.
Nhưng bây giờ xem ra, Cố Trường Ca ra tay tám chín phần mười cũng là vì Luân Hồi Cổ Phù mà thôi.
Cố Trường Ca vẫn luôn lập kế hoạch chiếm đoạt các loại bổn nguyên, nên nhất định hắn cũng sẽ không bỏ qua Luân Hồi Bổn Nguyên.
Cân nhắc những điều này, Nguyệt Minh Không tới thẳng Hắc Thạch cổ thành.
Nàng ta tin rằng nếu như Diệp Lăng ở đây, một khi nhìn thấy ký hiệu của Vô Song tiên triều, nhất định sẽ không nhịn được mà xuất hiện.
Kiếp trước bên cạnh Diệp Lăng có vô số nữ nhân, từ đó nàng ta cũng đoán được hắn ta là người như thế nào.
- Bây giờ tu vi cao nhất của Diệp Lăng là Phong Hầu cảnh , ở đây chắc chắn là chốn chôn thân của hắn.
Lúc này, vẻ mặt của Nguyệt Minh Không lạnh hơn cả băng, hờ hững, nắm giữ quyền sinh tử giống như nữ đế cao cao tại thượng.
Nàng ta không quan tâm sau khi giết Diệp Lăng xong sẽ như thế nào, đối với nàng ta mà nói, cũng chỉ giống như giẫm chết một con kiến mà thôi.
Đương nhiên, để giẫm chết con kiến này, nàng ta đã bày bố không ít.
Không lâu sau, Nguyệt Minh Không liền cảm giác được có người đang đi tới chỗ này.
Rất trẻ, khí huyết cực kỳ dọa người, rõ ràng đã tu luyện môn Đoàn Thể chi thuật nào đó.
Phượng mâu khẽ híp, nàng ta vung tay về trước.
Vù!
Hư không rung lắc một trận.
Trong bóng tối lập tức có thêm cỗ khí tức khủng bố ẩn náu, khóa chặt vùng thiên địa này lại.
...
- Ở đây chính là phủ đệ ban nãy mà cỗ xe đáp xuống, sao ta cảm thấy có hơi bất an...
Diệp Lăng nhíu mày, dừng lại trước tòa phủ đệ rộng rãi mang hơi thở cổ xưa này.
Tuy rằng hắn ta thích mỹ nhân, nhưng không có nghĩa là hắn ta bị ngu. Có đôi khi, trực giác của hắn ta đã giúp hắn ta tránh được không ít nguy hiểm, có vài lần suýt chút liên quan tới sinh mệnh.
Chẳng biết vì sao, khi đứng ở đây, lòng hắn luôn có chút bất an.
- Quy huynh, chỗ này đi hay không đi?
Lúc này, trên mặt Diệp Lăng mang theo nghi hoặc, hỏi điếu trụy màu đen trên cổ của hắn.
Đây là khi hắn ta còn nhỏ, tìm kiếm một môn linh dược trên núi, kết quả lỡ rơi vào một cái hố dưới lòng đất, đánh bậy đánh bạ ở trong đó, nhặt được miếng điếu trụy màu đen này, cũng đạt được truyền thừa của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn..
Trong điếu trụy màu đen còn có tàn hồn của một con rùa già.
Cũng chính là Quy huynh mà hắn đang gọi, người kia tự xưng mình là vật cưỡi của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, tìm kiếm truyền nhân thích hợp cho Luân Hồi Cổ Thiên Tôn.
Ban đầu Diệp Lăng không tin.
Nhưng sau này hắn ta phát hiện hình như thật sự có chuyện đó. Chỉ là lão quy này còn có bản lĩnh khác, ngoại trừ việc dạy cho hắn ta chút thường thức, còn thỉnh thoảng hay nói linh tinh vài thứ hữu ích cho hắn ta biết.
Lão ta rất bình thường, không có gì nổi bật, không có gì lạ, chẳng hề giống vật cưỡi của Cổ Thiên Tôn.
Lúc này nghe vậy, lão Quy không khỏi trợn trắng mắt nói: “Đã đến trước phủ đệ của người ta rồi, sao tiểu tử ngươi còn không dám vào? Bình thường lúc dụ dỗ các thiên chi kiều nữ, chẳng phải rất to gan sao?”
Nghe thấy thế, Diệp Lăng cũng cảm thấy không sai.
Trước kia hắn ta và người này chưa từng gặp mặt, sao người ta có thể hại hắn ta được chứ.
Chắc có lẽ là hắn ta sợ bóng sợ gió quá rồi.
Nghĩ như vậy, lá gan Diệp Lăng cũng to lên, xưa nay hắn ta vẫn luôn nghe đồn vị Nguyệt Minh Không công chúa kia có sắc đẹp tuyệt trần, hắn ta vẫn luôn tò mò.
Hôm nay nếu thật sự có thể gặp được, đâu chỉ dừng ở chữ duyên?
Còn việc Nguyệt Minh Không công chúa là vi hôn thê của thiếu chủ Trường Sanh thế gia, hắn ta không thèm để ý đến việc đó, vả lại bây giờ Diệp Lang Thiên cũng sắp không phải là đối thủ của hắn ta nữa rồi.
Cho dù là Cố Trương Ca đồng đẳng với Diệp Lang Thiên, thế thì đã sao?
Đùng!
Thế nhưng ngay sau đó, khi Diệp Lăng đi tới gần phủ đệ, từ trong đó truyền ra một giọng nói giống như thiên lại nhưng vô cùng lạnh lùng:
- Giết hắn!
- Không ổn!
Khoảnh khắc nghe thấy câu nói này, sắc mặt Diệp Lang Thiên lập tức thay đổi, hoàn toàn không ngờ thật sự có người muốn giết hắn ta.