Rất nhanh, mọi người bên trong đại điện đồng loạt cả kinh.
Bất luận là cường giả bậc tiền bối, hay là người trẻ tuổi, đều trợn mắt há mồm, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn nam tử trẻ tuổi bỗng nhiên xuất hiện phía trên kia.
Trống rỗng xuất hiện, không hề có chút dao động nào.
Thậm chí cho người ta cảm giác, hắn giống như không tồn tại ở phương thiên địa này.
Nam tử trẻ tuổi thần sắc bình tĩnh đạm mạc, một thân trường y màu đen, không có bối sức đi kèm lại lộ ra quý khí bẩm sinh và cao cao tại thượng.
Ở phía sau hắn, Thánh Chủ Thái Huyền biểu tình cung kính đi theo, cùng với một vị nữ tử bạch y dung lụa mỏng che nửa khuôn mặt.
Mắt như thu thuỷ, mi tựa lá liễu.
Lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt nam tử trẻ tuổi.
"Thánh Chủ Thái Huyền. . ."
"Còn có Thánh nữ Thái Huyền được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Đông Hoang. . ."
"Hẳn là không còn điều ngạc nhiên nào nữa rồi."
"Chúng ta bái kiến đại nhân."
Giờ khắc này, tất cả mọi người trong đại điện cũng không thể xem nhẹ lễ tiết, làm lễ vô cùng cung kính.
Đám người Triệu Thiên, Sở Vô Cực, Tiếu Hoắc càng sợ hãi hơn.
Thực lực của vị đại nhân trẻ tuổi này thật sự sâu không lường được, khiến cho bọn họ cảm nhận được khí tức rất nhẹ nhàng.
Nhưng lại cho người ta cảm giác sợ hãi như rơi xuống vực sâu.
"Chư vị không cần đa lễ."
Cố Trường Ca nhàn nhạt nói.
Đã lộ diện rồi thì tiện thể diễn thôi.
Hắn nhất định sẽ không từ chối.
Đương nhiên, còn có thể cười nhạo những thế lực lớn còn lại ở Đông Hoang đại địa một chút.
Suy cho cùng thì trong số đó hẳn là có không ít người quan hệ rất than thiết với Diệp Trần.
Chuyện nhỏ này với thân phận của hắn hiện giờ, chỉ cần tùy tiện nói một câu, thiết nghĩ không có bất kỳ thế lực còn dám với tiếp xúc Diệp Trần.
Người đắc đạo thì được giúp đỡ nhiều, kẻ thất đạo thì đừng mong được tương trợ.
Hắn lại muốn nhìn xem, tên Diệp Trần này có thể nắm giữ giá trị khí vận đó bao lâu nữa.
Sau đó, tất cả mọi người đang giới thiệu thế lực lớn phía sau mình, chuẩn bị để lại ấn tượng tốt trước mặt Cố Trường Ca.
Nhưng tất nhiên Cố Trường Ca không hứng thú lắm, thần sắc vẫn luôn bình tĩnh đạm mạc.
Trong lòng hắn thì đang vô cùng lâng lâng, suy nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp của mình một chút.
Còn về Diệp Trần, cắt rau hẹ lâu như vậy rồi cũng đến lúc nạp mạng thôi.
Viên Tụ Thần Đan kia cũng không dễ dùng như vậy.
Cố Trường Ca đã sử dụng bí thuật được ghi chép ở trong Thôn Tiên Ma Công, lưu lại ấn ký trong đó.
Nếu Diễm Cơ còn ở thời kỳ đỉnh phong, có thể sẽ phát hiện.
Nhưng trạng thái bây giờ của nàng, tuyệt đối không thể phát hiện được.
Cố Trường Ca vẫn rất yên tâm đối với nhiều bí thuật bên trong Thôn Tiên Ma Công.
Diệp Trần có thể chạy đi đâu chứ?
Hắn ta chẳng qua chỉ là một công cụ tìm bảo bối của Cố Trường Ca mà thôi.
Không có ai chú ý tới sự bất thường của Cố Trường Ca giờ phút này.
Hắn cụp mi mắt xuống, khẽ nhâm nhi rượu trong ly.
May là khí chất của hắn vốn đã như vậy.
Chỉ cần nói năng thận trọng thì sẽ khiến người ta cảm giác một loại lạnh nhạt thâm thúy.
Người ta gọi là khí chất đỉnh cao vốn có.
Thấy thế, mọi người bên trong điện càng hoảng sợ kinh hãi, sợ chọc giận vị đại nhân trẻ tuổi này.
Toàn bộ thế lực lớn dường như đều đang cẩn thận từng li từng tí lấy lòng Cố Trường Ca, hoặc là tìm hiểu mục đích hắn tiến đến hạ giới, hoặc là len lỏi tiếp xúc xem hắn có sở thích gì.
Cố Trường Ca lại vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này.
Làm một nhân vật phản diện thật sự rất tốt đấy.
Tất cả mọi người đều nhìn ra.
Thái Huyền thánh địa sở dĩ gần gũi được với Cố Trường Ca, hoàn toàn là nhờ vào Tô Thanh Ca.
Đệ nhất mỹ nhân Đông Hoang, cũng không phải là hữu danh vô thực.
Tô Thanh Ca chính là tiên nữ trong lòng vô số tuấn kiệt trẻ tuổi.
Rất nhiều lão tiền bối đã động lòng, bắt đầu suy nghĩ tới chuyện trong gia tộc mình hậu bối nào dung mạo tuyệt sắc hay không.
Đương nhiên dung mạo mà không bằng Tô Thanh Ca, cũng đừng đem tặng để chuốc nhục vào người.
Lúc này, ánh mắt Cố Trường Ca bỗng nhiên nhìn chăm chú vào một vị nữ tử xinh đẹp đang đứng ở trong đám đông kia.
"Ngươi tên là gì?"
Hắn đứng dậy, lên tiếng hỏi.
"A. . . Đại nhân đang nói chuyện với ta sao?"
Vị nữ tử xinh đẹp có chút vui mừng cùng với kích đông, giọng nói hơi run rẩy, trong đôi mắt ánh lên tia ngưỡng mộ, không ngờ lại được Cố Trường Ca để ý tới.
"Vương Tuyết, đệ tử Vạn Hoa cung."
Tất cả mọi người nhất loạt nhìn, ai nấy đều có chút khiếp sợ.
Rất nhiều người đều vô cùng ngưỡng mộ nữ tử được Cố Trường Ca hỏi thăm này.
Có thể được vị đại nhân trẻ tuổi này hỏi chuyện, đây cũng là vinh quang lớn lao!
Nàng ta có tài đức gì chứ?
"Trước đây ngươi đã từng gặp ta sao? Ngươi với Diệp Trần có quan hệ như thế nào?"
Cố Trường Ca nhìn nàng, thanh âm rất bình thản.
"Hả. . . Diệp Trần. . ."
Nữ đệ tử tên là Vương Tuyết, nghe nói vấn đề này, lập tức trở nên luống cuống chân tay.
"Tuyết nhi, đại nhân đang hỏi ngươi đấy?"
Sư tôn nàng ở bên cạnh, so với nàng còn gấp hơn, ước gì có thể thay nàng nói một câu với Cố Trường Ca.
"Hồi bẩm đại nhân, Diệp Trần là vị hôn phu trước của ta, ba năm trước đây ta đã thoái hôn rồi. . ."
"Lúc trước khi ở biên giới của Vạn Thú cấm khu, ngài chỉ dùng một kiếm chém giết một con hung thú Phong Hầu cảnh, lúc đó ta đang ở cách đó không xa, vừa hay được ngài cứu được một mạng, cho nên. . ."
Vương Tuyết ép mình tỉnh táo lại, vội vàng giải thích.
Vị hôn thê có hôn thú ba năm trước của Diệp Trần sao?
Trùng hợp được mình cứu một mạng?
Cố Trường Ca cố nhớ lại ký ức trong đầu.
Trước đó, nguyên thân đúng là từng đi qua Vạn Thú cấm khu, muốn nhìn xem trong này có cơ duyên gì không.
Kết quả là vấp phải trắc trở.
Trách không được ánh mắt nữ nhân này nhìn mình, sẽ mang theo một tia ngưỡng mộ.
Hoá ra là nhân quả lúc trước kết xuống.
"Hít!"
"Một kiếm chém giết hung thú Phong Hầu cảnh. . ."
Nghe Vương Tuyết nói lời này, trong đại điện tất cả mọi người không khỏi hít một hơi lãnh khí.
Đám người Triệu Thiên, Sở Vô Cực thần sắc càng kinh hãi, da đầu có chút tê dại.
Không nghe lầm chứ.
Vị đại nhân trẻ tuổi này, thực lực rốt cuộc kinh khủng đến mức nào?
Trưởng lão Đại Năng cảnh có thể tung hoành vạn dặm.
Thánh Chủ cảnh đã có thể làm Thánh chủ thánh địa một phương, chấp chưởng lãnh thổ trăm vạn dặm.
Phong Hầu cảnh không xuất hiện thì có thể nói là thiên hạ vô địch.
Mà dấu vết mơ hồ Phong Hầu cảnh tồn tại, chỉ có thể tìm thấy ở những nơi như cấm khu.
Chẳng phải là nói cái gọi là các thế lực lớn ở Đông Hoang đại địa cũng không địch lại một kiếm của vị đại nhân này sao?
Không có ai hoài nghi lời của Vương Tuyết.
Ngay cả Tô Thanh Ca cũng khiếp sợ, lần đầu tiên hiểu rõ thực lực của Cố Trường Ca kinh khủng cỡ nào.
Lớp trẻ ở Đông Hoang ở trước mặt hắn, thật sự là tư cách làm con kiến cũng không có.
Tất cả mọi người đều có chút sợ hãi, kính sợ đối với vị đại nhân trẻ tuổi này càng sâu.
"May mà không ai hỏi đến tung tích của Diệp Trần đó, sau này không thể để cho tôn nữ có bất kỳ qua lại gì với kẻ này nữa. . ."
"Tên Diệp Trần kia quả thực là tìm đường chết, làm sao dám đắc tội vị này cơ chứ."
Thái thượng trưởng lão Dương Hư thánh địa, đã toát mồ hôi lạnh sau lưng, trong lòng thầm nhủ.
Vừa rồi thiếu chút nữa lão đã tìm đường chết rồi.