"Công tử, kế ly gián ngày hôm nay tuy rằng có thể nói là thiên y vô phùng, nhưng lão nô vẫn có một chuyện không rõ."
Sau khi rời khỏi đại lao, thân ảnh Minh lão dần dần hiện lên trong hư không, mang theo vẻ nghi hoặc hỏi.
Cố Trường Ca trở nên ngày càng đáng sợ, cũng càng ngày càng sâu không lường được.
Đây là một chuyện tốt.
Suy cho cùng công tử càng cường đại, mới có thể chân chính chấp chưởng gia tộc, khiến gia tộc về sau có thể phát dương quang đại.
Nhưng ông ta không rõ, rõ ràng công tử muốn giết tên Diệp Trần kia nhưng vẫn chậm chạp không hạ thủ.
Lấy thực lực Phong Hầu cảnh của công tử hiện giờ, phóng nhãn khắp cả thượng giới rộng lớn cũng chỉ có những truyền nhân vô thượng đạo thống và đại giáo bất hủ mới có thể cùng so sánh với hắn.
Trên mảnh đất Đông Hoang này, đập chết một Diệp Trần không phải chỉ đơn giản như một cái tát sao.
Vì sao phải trăm phương ngàn kế, cướp đi tất cả mọi thứ của Diệp Trần?
"Hửm, có gì chuyện không rõ?"
Cố Trường Ca thuận miệng hỏi ngược lại, ngày hôm nay tâm tình của hắn không tệ.
Không chỉ khiến Diệp Trần và sư tôn tâm sinh rạn nứt, còn mạnh mẽ lấy được một rổ giá trị Thiên mệnh
Cảm giác cắt rau hẹ này thực thoải mái.
Cách ngày nào đó chân chính dẫm chết Diệp Trần đã không xa.
"Lão nô thật sự không hiểu vì sao công tử không trực tiếp giết Diệp Trần, mà phải làm ra nhiều chuyện như vậy?"
Minh lão nghi hoặc nói, ông ta cũng không biết thế giới này còn có cái gọi là khí vận hư vô mờ mịt.
Càng không biết Diệp Trần là khí vận chi tử.
Không chút khách khí nói, chỉ cần giá trị khí vận của Diệp Trần còn chưa suy kiệt đến điểm thấp nhất.
Cho dù hắn ta bị Cố Trường Ca chèn ép khắp nơi, cũng có thể quật khởi như cũ.
Đây là sự đáng sợ của những kẻ có khí vận lớn từ muôn đời tới nay.
Những chuyện này, Cố Trường Ca tất nhiên không thể giải thích cho Minh lão.
Dù có giải thích, ông ta cũng nghe không hiểu.
"Diệp Trần sẽ chết nhưng không phải hiện tại, ta còn chờ hắn ta giúp tìm cơ duyên."
Cho nên Cố Trường Ca đổi cách giải thích, nụ cười có chút ý vị sâu xa.
Đối với lão nô trung thành và tận tâm này, kỳ thật cũng không có gì phải dấu diếm.
Trong ký ức của nguyên chủ, sở dĩ hắn sẽ hạ giới là vì một kiện hung binh tuyệt thế sắp xuất thế.
Bát Hoang Ma Kích.
Nghe nói thời kỳ Thái Cổ, Bát Hoang Ma Kích là thần binh, sát khí cuồn cuộn, thần uy vô tận, thiếu chút nữa tàn sát chư thiên.
Sau này không biết vì sao lại thất lạc bên trong dòng sông thời gian.
Trên người nguyên chủ có ma tâm, hơn nữa còn là người truyền thừa của một vị tàn nhẫn kinh khủng đến từ thượng giới.
Tin tức về Bát Hoang Ma Kích, có ghi lại ở trong truyền thừa.
Nói rất có thể đang ở thế giới này.
Cho nên lúc này mới có chuyện nguyên chủ hạ giới rèn luyện.
Mặt ngoài là rèn luyện, trên thực tế là đang tìm kiếm vị trí của Bát Hoang Ma Kích.
Đương nhiên, dựa theo vận rủi của nhân vật phản diện thì đương nhiên sẽ không thể lấy được.
Nếu Cố Trường Ca đoán không sai.
Sau đó quỹ đạo bình thường chính là, Diệp Trần nhờ cơ duyên xảo hợp, đánh bậy đánh bạ xông vào di tích, trong thế trận ngàn cân treo sợi tóc đạt được sự tán thành của hung binh, sau đó thực lực tăng mạnh.
Rồi sau đó một đường xoay chuyển thế cục tiến lên vị trí đỉnh cao.
Nếu mình làm không tốt, chơi quá trớn tại hạ giới, mạng nhỏ cũng khó giữ.
Hoặc phải chật vật trốn trở về thượng giới, kết hạ sinh tử đại thù cùng Diệp Trần.
. . .
Bài bản như vậy, trước kia Cố Trường Ca rất quen thuộc.
Cho nên bây giờ hắn giống như thượng đế nhìn xuống trần gian.
Tất cả mọi chuyện một khi đã phân tích, trên cơ bản sẽ giống tình huống thật tám chín phần mười.
Quả nhiên, đọc võng văn thật hữu dụng.
Cẩu tác giả thành không lừa ta.
"Hóa ra công tử sớm đã có an bài."
Sau khi nghe giải thích, Minh lão bừng tỉnh, giờ phút này cũng hiểu rõ, khâm phục đối với Cố Trường Ca càng sâu.
Công tử không hổ là người được xưng là thần nhân trời sinh, từ nhỏ đã được gia tộc ký thác kỳ vọng mai sau.
"Để ý thật kỹ tên Diệp Trần kia, chú ý hướng đi của hắn ta, kế tiếp Thái Huyền thánh địa có lẽ sẽ xảy ra vài chuyện."
Rồi sau đó, Cố Trường Ca phân phó Minh lão vài câu, trong mắt mang theo chút dị sắc.
Giam giữ khí vận chi tử suốt ba ngày , dựa theo khí vận hư vô mờ mịt mà nói.
Tiếp theo Thái Huyền thánh địa nhất định sẽ xảy ra chút chuyện gì đó không hay.
Nhưng rốt cuộc là chuyện gì?
Ngay cả Cố Trường Ca cũng có chút tò mò.
Cùng lúc đó, bên kia đại lao.
"Tụ Thần Đan."
Diễm Cơ lẩm bẩm nói.
Nhìn viên đan dược mờ mịt tử khí bao phủ trước mắt này, đồng tử màu đỏ khó nén vẻ khiếp sợ.
Đương nhiên nàng nhận ra được.
Cho nên mới cảm thấy khiếp sợ.
Không thể không nói, Cố Trường Ca ra tay thật sự là quá hào phóng.
Lúc nàng còn ở thời kỳ đỉnh phong, tất nhiên không thiếu loại đan dược này.
Nhưng hiện giờ lực dụ hoặc đối với nàng, lại không khác gì nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa, đưa than củi vào ngày tuyết rơi.
Tụ Thần Đan vô cùng trân quý, quá trình luyện chế phiền phức, tài liệu cũng rất khó gom đủ.
Nên biết mặc dù là trong phòng đấu giá ở thượng giới, Tụ Thần Đan cũng là một viên thần đan vạn kim khó cầu.
Tại hạ giới tài nguyên cằn cỗi, căn bản không luyện chế được Tụ Thần Đan.
Chỉ cần một nguyên liệu chế tạo thần đan này cũng có công hiệu cường đại củng cố thần hồn, khiến rất nhiều cường giả thèm nhỏ dãi.
Thậm chí tại một số thời khắc, một viên Tụ Thần Đan, tương đương với việc có thêm một mạng!
Trong tay một vài Hư thần cao cao tại thượng, cũng không thể có nổi một viên Tụ Thần Đan.
"Sư tôn, đan dược này là thứ gì. . ."
Thấy Diễm Cơ trầm mặc, giờ phút này sắc mặt Diệp Trần cũng không khỏi biến sắc, dự cảm không tốt trong tâm càng dày đặc.
Viên đan dược này, thật chẳng lẽ rất trân quý sao?
Thủ đoạn của Cố Trường Ca thật tốt đấy!
Không chỉ dùng lời ngon ngọt khuyên bảo lại còn muốn dùng đan dược này dụ hoặc sư tôn.
Lòng dạ nham hiểm!
Thần sắc Diễm Cơ rất phức tạp.
Lập tức nói cho Diệp Trần biết chỗ lợi hại và quý hiếm của Tụ Thần Đan.
Nghe xong, Diệp Trần cũng không khỏi trầm mặc, cắn chặt hàm răng, nắm tay nắm chặt.
Tác dụng của Tụ Thần Đan đâu chỉ có thể dùng hai chữ ‘cường đại’ để hình dung?
Có thể trợ giúp Diễm Cơ củng cố trạng thái trước mắt, tu bổ tàn hồn.
"Sư tôn, ngươi thật sự muốn sử dụng viên đan dược này sao?"
Đôi mắt Diệp Trần có chút đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào dò hỏi.
Hắn ta không chịu nổi khuất nhục như vậy, cảm giác như là Cố Trường Ca bố thí vậy.
Nhưng đan dược như vậy, lại có thể trợ giúp sư tôn, để cho nàng giảm đi sự đau khổ của thần hồn tan vỡ.
Hai vấn đề này điều khiến hắn ta vô cùng khó nghĩ.
Có thể nói là tình cảnh khó lựa chọn nhất đến nay.
Cố Trường Ca, thủ đoạn của ngươi thật là lợi hại!
Ta nhất định sẽ giết ngươi!
Giết ngươi!
Trong lòng hắn ta thống khổ gào rống.
"Dù sao cũng là ý tốt của Cố công tử. . ."
Nói tới chỗ này, Diễm Cơ bỗng nhiên thấy thần sắc của Diệp Trần không đúng.
Trầm mặc một lát, mới khe khẽ thở dài hỏi.
"Tiểu Trần, ngươi thành thật nói cho ta, có phải ngươi có thành kiến gì đối với Cố công tử hay không?"
Nghe nói như vậy, Diệp Trần lập tức ngây dại, trợn to hai mắt không dám tin.
Giờ khắc này, hắn ta chỉ cảm thấy trước mắt của mình tối sầm, thế giới đều sụp đổ.