• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 82: Đã định oan đại đầu là các ngươi rồi, nghi ngờ vả mặt không thơm nữa

Trưởng lão mặc trường bào đỏ thẫm tên là Xích Hỏa trưởng lão. Lão là lục trưởng lão của Tử Cực Đan tông.

Không biết đã sống được bao lâu, nhưng nghe nói là do một sợi Xích Dương Thiên Hỏa biến thành, tinh thông Luyện Đan Thuật, rất nổi danh ở Thượng Giới.

Phía sau lão có rất nhiều trưởng lão và đệ tử lần lượt đi theo, nhưng rõ ràng lão là người dẫn đầu.

Trong đám đệ tử kia, nam nữ đều mặc trường bào màu xanh, nhưng trên ngực dùng phù văn ngưng tụ đan văn để biểu thị thân phận của họ.

Đệ tử nội môn của Tử Cực Đan tông.

Tu vi đều không được tính là rất mạnh, chủ yếu là ở Đại Năng cảnh. Giờ phút này, tất cả đều tò mò nhìn Cố Trường Ca.

Thiếu chủ Cố gia trong lời đồn, hắn đến Tử Cực Đan tông làm gì? Còn nữ tử váy lam bên cạnh hắn nữa, sao tu vi lại yếu như vậy? Mới chỉ là Thần Thông cảnh.

Dù sao thì thân phận của Cố Trường Ca rất cao quý, bọn họ chỉ dám tùy tiện nhìn vài lần chứ không dám nói ra, khỏi phải bất kính.

Lúc này, trong lòng mọi người đều đang suy đoán dụng ý đến đây của Cố Trường Ca.

- Trường Ca thiếu chủ, mời vào tông môn nói chuyện. Ở trước sơn môn thì quá thất lễ rồi.

Ngay tức thì, trưởng lão Xích Hỏa làm động tác mời Cố Trường Ca đi vào. Cố Trường Ca mỉm cười, đi theo phía sau.

Chớp mắt, thần hồng xuất hiện dưới chân mọi người, đi vào trong Tử Cực Đan tông.

Trong tòa điện rộng lớn, đan hương lượn lờ, toát ra sự cổ kính và lâu đời. Không ít nữ đệ tử xinh đẹp đến dâng trà cho Cố Trường Ca, sau đó lùi qua một bên.

- Không biết hôm nay Trường Ca thiếu chủ đích thân tới tông môn của ta là có chuyện gì?

Xích Hỏa trưởng lão nhấp một ngụm trà, sau đó lão không khỏi nghi hoặc hỏi. Thật ra quan hệ giữa Tử Cực Đan tông và các thế lực lớn khá tốt, rất ít phát sinh xung đột. Cho nên khi Cố Trường Ca đến tông môn bái phỏng, có lẽ không phải là xảy ra mâu thuẫn gì.

Đúng lúc này, Cố Trường Ca cũng lên tiếng, hắn nở một nụ cười nhàn nhạt.

- Xích Hỏa trưởng lão không cần khách khí. Thật ra hôm nay Trường Ca đến đây bái phỏng Tử Cực Đan tông đúng là có một chuyện.

- Ồ, chuyện mà Trường Ca thiếu chủ nói, chẳng lẽ là về... Cô nương này?

Xích Hỏa trưởng lão nghe xong thì ánh mắt trong khỏi ngưng trọng lại.

Cuối cùng ánh mắt của lão dừng lại trên người nữ tử mặc váy lam bên cạnh Cố Trường Ca.

Nàng ta có dung mạo xinh đẹp, nhưng tu vi lại không tốt lắm.

Lão không biết chính xác thân phận của Lâm Thu Hàn, cho nên chỉ gọi là cô nương, nhưng nhìn cảnh này, hẳn là có quan hệ rất thân thiết với Cố Trường Ca.

Tin đồn đều nói thiếu chủ Cố gia vô cùng lạnh lùng, cao cao tại thượng, khó gần. Nhưng bây giờ xem ra là tin đồn không đúng rồi.

Ít nhất khi nói chuyện với Cố Trường Ca, lão không cảm thấy có gì không ổn, thậm chí lão còn cảm thấy như gió xuân, mang đến cho người ta cảm giác ôn nhuận như ngọc.

Người như vậy sao có thể có tính tình như

trong tin đồn được. 

Xích Hỏa trưởng lão không khỏi lắc đầu

trong lòng.

- Thu Hàn là do ta dẫn tới từ Hạ Giới, lúc đó ta thấy nàng có Thiên phú Đan Đạo không tồi, trong lòng dao động nên ta muốn đưa nàng đến Thượng Giới, đúng lúc đưa đến Tử Cực Đan tông để tránh phí phạm thiên phú của nàng.

Cố Trường Ca cười điềm đạm, hắn không nói thẳng ra là thấy Tử Cực Đan tông gần đây tương đối thất thế, nên muốn đưa cho các ngươi một mầm non tốt.

Như thế có hơi quá vô tình.

Dù sao thì hắn vẫn đang đợi Tử Cực Đan tông giúp hắn bồi dưỡng Lâm Thu Hàn, sắm vai oan đại đầu*.

*Lợi dụng

Làm trò đâm chọc vết thương của người ta thì có hơi quá đáng thật. Thế nên hắn đã nói rất hàm súc rồi.

Nếu phiên dịch ra thì Lâm Thu Hàn là người mà ta dẫn tới từ Hạ Giới, thiên phú Đan Đạo rất không tồi. Ta thấy gần đây Tử Cực Đan tông các ngươi không có đệ tử nào được tính là giỏi nên ta đã đưa tới đây cho các ngươi.

Xích Hỏa trưởng lão cũng là người thông minh nên nghe xong lời này đương nhiên hiểu được, vẻ mặt hơi xấu hổ nhưng cũng có chút chờ mong.

Dù sao thì Cố Trường Ca cũng là thiếu chủ Cố gia, nếu như người được gửi sang đây chỉ có chút thiên phú bình thường thì chẳng phải là vả mặt hắn sao?

- Trường Ca thiếu chủ có lòng, lão phu thay Tử Cực Đan tông cảm tạ ý tốt của Trường Ca thiếu chủ trước.

Xích Hỏa trưởng lão cười ha ha nói, sau đó bắt đầu nghiêm túc đánh giá Lâm Thu Hàn.

Trước sức ép bởi vẻ mặt lão , Lâm Thu Hàn cũng hơi căng thẳng, nhưng khi nàng ta nhớ lại những gì Cố công tử đã dặn dò, nàng ta đã bình tĩnh đi nhiều.

Lúc này không được phép luống cuống, phía sau mình chính là Cố công tử! 

Lâm Thu Hàn thầm nói với chính bản thân mình.

Trên mặt của Cố Trường Ca vẫn luôn nở một nụ cười nhạt, không hề có chút thay đổi nào.

Đương nhiên hắn biết rất rõ thiên phú Đan Đạo khủng bố của Lâm Thu Hàn, người thành thật chắc chắn sẽ lợi dụng Tử Cực Đan tông này.

Nhưng lúc này cũng không có ai nhảy ra chất vấn, làm mất mặt hắn, làm hắn cảm thấy có chút nhàm chán.

Dù sao thì cũng là chiêu bài cũ thôi.

Đáng lẽ ra đám đệ tử nội môn của Tử Cực Đan Tông nhìn thấy tu vi của Lâm Thu Hàn kém cỏi, lại đến từ Hạ Giới, thì phải bắt đầu một trận chế giễu, không tin chứ?

Đáng tiếc là nàng ta có thân đại khí vận này nên không thể chiếu theo chiêu bài cũ này được.

Xem ra đi theo bên mình lâu rồi thì chiêu bài vả mặt cũng không còn thơm nữa. Cố Trường Ca đột nhiên cảm thấy có hơi thiếu hào hứng, đi tới đâu cũng không có người chất vấn, vả mặt hắn, muốn hắn phải ỷ thế hiếp người cũng không được.

Người người đều sợ hắn như vậy.

- Ồ……

Lúc này, Xích Hỏa trưởng lão chợt ồ lên, vẻ mặt lão nhìn Lâm Thu Hàn hơi không dám tin.

Không đánh giá thì không biết, nhưng đánh giá rồi giật mình thốt lên chính là dáng vẻ này của lão.

Dù sao thì thiên phú gì đó cũng không viết ở trên mặt. Dù lão có tu vi uyên thâm thì cũng không thể liếc mắt cái là thấy được.

Cài này cần phải có một quá trình cảm nhận.

Với cảm nhận này, lão phát hiện trên người tiểu cô nương Lâm Thu Hàn này thực sự có đan ý dày đặc, đan ý trời sinh?

Phải biết rằng một luồng đan ý thôi cũng là thứ mà mấy Đan Đạo đại tông sư tha thiết mơ ước.

Nhưng trên người tiểu cô nương này lại thiên ti vạn lũ*.

*rất nhiều, không đếm xuể

Điều này làm cho lão hơi kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.

Nếu như đi trên con đường Đan Đạo, quả thật đây nhất định là tiền đồ vô lượng!

- Thiên phú của vị cô nương này... 

Xích Hỏa trưởng lão vui sướng một hồi, có chút kích động nhưng vẫn chưa xác định được. Lão phân phó cho đệ tử phía sau lấy pháp khí đến, chuẩn bị kiểm tra một chút.

- Xích Hỏa trưởng lão, thiên phú của Thu Hàn có được

không? 

Cố Trường Ca thản nhiên cười, tuy rằng hắn đã dự liệu từ trước, nhưng đương nhiên cũng phải thuận theo quá trình.

- Thiên phú của vị cô nương này hơi đáng sợ. Không ngờ vậy mà lại xuất hiện ở Hạ Giới, còn được Trường Ca thiếu chủ phát hiện... 

Trên mặt của Xích Hỏa trưởng lão cũng có ý cười, ánh mắt lão nhìn Lâm Thu Hàn giống như đang nhìn báu vật vô thượng.

-  Cô nương, ngươi có đồng ý bái lão phu làm sư không? 

Lão đột nhiên mở miệng, câu đầu tiên làm cho Lâm Thu Hàn hơi bối rối, suy nghĩ đình trệ. Thiên phú Đan Đạo của mình thật sự tốt như vậy sao?

Ánh mắt nàng ta nhìn Cố Trường Ca như đang cầu cứu.

-  Chuyện này tùy ngươi quyết định. 

Cố Trường Ca cười nói, nhất định phải nghe theo ý kiến của nàng ta, loại chuyện bái sư này mà cũng nghe theo hắn thì vô vị quá.

Nhưng Xích Hỏa trưởng lão này đúng là người rất thông minh, vậy mà lão định giành Lâm Thu Hàn trước.

-  Nhưng mà ta cảm thấy Thu Hàn ngươi có thể đợi thêm một chút. Trưởng lão của Tử Cực Đan tông rất nhiều, nên chọn người mà ngươi nghĩ là phù hợp. 

Lần này, Cố Trường Ca đã trực tiếp sử dụng từ chọn này.

Xích Hỏa trưởng lão có chút xấu hổ, dù sao thì lão cũng có ý định cướp người trước, nhưng Cố Trường Ca đã phá hỏng mất.

Còn từ chọn này, lão cảm thấy rất đúng.

Hiện tại không phải là bọn họ có bằng lòng nhận Lâm Thu Hàn làm đồ đệ hay không, mà là nàng ta có nguyện ý bái bọn họ làm sư phụ hay không. Một lúc nữa những trưởng lão khác nghe được tin tức đuổi tới, có thể bọn họ sẽ không như lão , chỉ sợ là họ sẽ trực tiếp cướp luôn.

Chúng đệ tử nội môn của Tử Cực Đan tông lúc này cũng đang kinh sợ. Bọn họ chưa từng nghe nói có thể chọn trưởng lão làm sư tôn?

Thiên phú của nữ tử váy lam này có thực sự đáng sợ đến vậy không?

- Tiểu cô nương, nếu ngươi bái lão phu làm sư, ngươi muốn đan hỏa gì thì cứ nói, ở khắp Thượng Giới, lão phu dám vỗ ngực cam đoan, không có mấy người mạnh hơn lão phu ở , ở Khống Hỏa nhất đạo đâu. 

Xích Hỏa trưởng lão chuẩn bị bắt đầu dẫn dắt từng bước, phải bỏ vốn để Lâm Thu Hàn chọn mình làm sư tôn.

Mà lúc này, ở bên ngoài đại điện, có rất nhiều trưởng lão chen chúc nhau mà tới, tuổi tác đều rất lớn, đều là đại nhân vật, hóa thạch sống nổi danh, lừng lẫy trong phương diện Đan Đạo, có nhân mạch và tài nguyên cực kỳ đáng sợ!

- Ta nghe nói Trường Ca thiếu chủ đã mang đến cho chúng ta một hạt giống tốt... 

- Trường Ca thiếu chủ có tâm quá, Tử Cực Đan tông chúng ta vô cùng cảm kích. 

Khí tức của tất cả các trưởng lão đều rất khủng bố. Đầu tiên bọn họ chào Cố Trường Ca, sau đó hướng ánh mắt nhìn thẳng về phía Lâm Thu Hàn. Cảnh tượng kia thật sự rất giống một đám sói đói nhìn chằm chằm miếng thịt.

Trên đường đến đây, bọn họ cũng đã nghe được những gì đã xảy ra.

- Đan ý trời sinh, không chỉ có một luồng... Không đúng, ĐM, đã vậy còn có nhiều nữa chứ, chuyện này sao có thể… 

Một lão già đã sống rất lâu trợn to hai mắt, thốt ra một câu thô tục.

- Chẳng lẽ tiểu cô nương này là do Thần Đan Thượng cổ hóa hình? 

- Ta chưa từng thấy loại thiên phú này lần nào trong suốt hàng triệu năm qua. Ta cảm thấy chúng ta có thể nở mày nở mặt một lần trong thi hội các tông lần này! 

 - Shhh! 

Có người không nhịn được hít một hơi, nhanh chóng lấy pháp khí kiểm tra ra, đi ra phía sau Lâm Thu Hàn.

Vù!

Kèm theo một trận run nhẹ!

Ánh sáng chói lọi bắt đầu nở rộ ở giữa, đủ các màu sắc khác nhau chiếu rọi trong đại điện, rực rỡ và chói mắt, gần như chiếu sáng toàn bộ đại điện.

Thậm chí nhiều đệ tử chỉ có thể nhắm mắt lại để tránh bị ánh quang mang thương tổn.

- Kiểm tra thiên phú không sai. Tiểu cô nương này có thể chất phù hợp để luyện đan nhất. Nếu giao nàng ta cho lão phu, chưa đầy hai mươi năm, chắc chắn nàng ta sẽ là một Đan Đạo Tông sư danh chấn tứ phương. 

- Không bằng giao cho bà già này đi, làm sao có thể để tiểu cô nương cho một đám lão đầu mục mủn các ngươi dạy được, nhỡ đâu dạy sai thì sao? Tiểu cô nương đi theo ta đi, ta chỉ cần mười tám năm, chắc chắn sẽ dạy ngươi thành một Đan Đạo Tông sư được vô số người ngưỡng mộ! 

- Lão phu chỉ cần mười lăm năm! 

- Mười lăm năm? Lão nhân ta chỉ cần mười ba năm! Ha ha, năng lực của các ngươi cũng chỉ có vậy. Tiểu cô nương, ngươi chọn lão đầu ta làm sư tôn, phong chủ kế nhiệm của Thiên Trụ Phong ta nhất định là ngươi, vị trí tông chủ cũng không phải là không có khả năng. 

Nhìn thấy một đám trưởng lão, phong chủ ngày thường thì không thấy đâu, giờ bọn họ bắt đầu tranh giành làm sư tôn. Đến nỗi mặt mũi như cãi nhau ở mấy phường quán nhỏ.

Chúng đệ tử của Tử Cực Đan tông đều vô cùng kinh ngạc, thậm chí có chút choáng váng, quả nhiên là bị dọa sợ rồi.

-  Công tử... 

Lâm Thu Hàn chớp chớp mắt nhìn Cố Trường Ca cầu cứu. Nàng ta gặp phải tư thái dọa người như vậy từ bao giờ?

Hiện tại đầu óc đều choáng váng cả lên.

Ngươi tự chọn đi.

Cố Trường Ca nói.

- Không, ta chỉ nghe công tử thôi. 

Lâm Thu Hàn bĩu môi và ném thẳng cái nồi này cho Cố Trường Ca.

Sao bình thường không thấy ngươi thông minh như vậy chứ? 

Cố Trường Ca thật sự muốn gõ đầu nàng ta một cái.

- Tiểu cô nương, chi bằng đi theo ta đi, ta chỉ cần mười năm cũng có thể dạy ngươi thành Đan Đạo Tông Sư. 

Vào lúc này, nương theo giọng nói nhẹ nhàng, một phụ nhân xinh đẹp mặc cung trang chậm rãi đi vào cửa đại điện, trên mặt mang theo ý cười.

Bóng dáng của bà ta rất mơ hồ, giống như là đến từ thế giới khác, không biết đạo hành sâu bao nhiêu.

Tông chủ! 

Chúng đệ tử và trưởng lão trong điện đồng loạt chào hỏi.

Rõ ràng là bà ta đang nói những lời này với Cố Trường Ca.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK