Chương 59: Trên miệng treo tên Cố Trường Ca
Vầng sáng bao phủ, không gian truyền đến rung động kịch liệt, rất nhanh một con đường hiện ra, mấy bóng dáng xuất hiện trong đó.
Chính là đám người Cố Trường Ca.
Tu sĩ xung quanh lập tức biến sắc.
Cho dù người không biết Cố Trường Ca cũng hiểu ra có thể mang theo mấy vị tùy tùng Đại Năng cảnh cũng không phải là người bọn họ có thể trêu chọc, nhanh chân rời khỏi khu vực này. Nhìn một màn này Cố Trường Ca cười nhạt một tiếng, đúng như hắn nghĩ.
Lúc này không có kẻ ngu nào dám chạy tới khiêu khích hắn.
Đi đến đâu đều bị trào phúng chính là tiêu chuẩn thấp nhất để làm nhân vật chính.
Trong bí cảnh.
Núi non chập trùng, nước hồ trong vắt lộ ra cảnh tượng hùng vĩ bao la.
Thiên địa linh khí nồng đậm tràn ngập không khí, giống như hóa lỏng. Đối với người quen thuộc ở thượng giới như Cố Trường Ca mà nói trình độ linh khí này cũng chỉ ngang với nơi thôn dã mà thôi.
Không đáng để ý.
Đương nhiên đối với tu sĩ hạ giới mà nói lại giống như động thiên phúc địa, một ngày tu hành có thể bằng mấy lần ở bên ngoài.
Điều này khiến bọn họ cực kỳ kinh ngạc cùng hâm mộ.
- Loại bí cảnh này đúng là tạo hóa, trách không được có nhiều người tranh nhau tiến vào.
- Nếu như liên tục mở ra, tu luyện trong này cũng không tệ, đáng tiếc rất nhanh đóng lại.
Một đám Đại Năng cảnh tùy tùng theo phía sau nhịn không được cảm khái.
Đương nhiên bọn họ cũng chỉ có thể cảm khái.
Đi theo Cố công tử là muốn làm việc cho công tử, không thể tùy ý đi lại.
Nếu có thể được Công tử coi trọng, về sau cơ duyên cũng không ít hơn so với ở đây.
Liên quan tới điểm này bọn họ đều rất rõ.
- Chuyện lần này rất quan trọng với công tử, Nếu như các ngươi làm sai bất cứ chuyện gì, tốt nhất đừng trở về nữa.
Minh lão đã rất nghiêm khắc khi nói lời này với đám hậu nhân.
Lão cũng áp chế tu vi đi theo sau Cố Trường Ca, bởi vì ở ngoài ngoại giới sẽ không yên tâm.
- Tiên tổ yên tâm, cho dù chúng ta liều mạng cũng phải cầm tới thứ công tử muốn.
Nghe được lời này của tiên tổ, đám trưởng lão Lâm gia nhao nhao biểu hiện, còn thiếu chút không quỳ xuống phát thề, Minh lão gật gật đầu, lúc này mới hài lòng.
- Bí cảnh chỉ có mấy ngày mở ra, Diệp Trần lại hành động rất nhanh, nhiều nhất chỉ mấy ngày sẽ tìm tới nơi trung tâm thôi.
- Chắc hẳn trong tay hắn đã có địa đồ, y như Tầm Bảo Thử mà thôi, trước hết để hắn tìm đường.
Cố Trường Ca cũng không để ý lời nói của đám người phía sau lưng. Hắn đang nghĩ đến Diệp Trần, khóe miệng vểnh lên bí hiểm.
Tiếp theo, hắn cảm ứng vị trí chính xác của Diệp Trần. Không gần không xa vừa vặn cách chỗ hắn khoảng gần vạn dặm.
Cố Trường Ca mặc dù không nhìn thấy hành động của Diệp Trần, nhưng kỳ thật hắn có thể đoán Diệp Trần đang làm gì.
Mặc dù bộ dáng tìm kiếm bảo vật có vẻ vất vả, nhưng thời điểm giúp ta tìm kiếm cơ duyên thật rất đẹp trai.
Cố Trường Ca cười thầm.
- Đi thôi.
Sau khi nói với mọi người, hắn liền hóa thành một đạo thần hồng bay về phía khu vực bí cảnh, vị trí hiện tại bất quá là vùng biên giới mà thôi. Một bên khác bị lớp sương mù dày bao phủ.
Núi non chập chùng, cổ thụ che trời, có rất nhiều di tích, cung điện sụp đổ, lá khô rơi đầy phủ lên từng cột trụ thật lớn.
Phụt!
Máu tươi văng khắp nơi!
Diệp Trần dùng đao bổ về phía một đầu hung thú phía trước, chém nó thành hai khúc, lúc này mới hài lòng nhìn gốc thực vật trong miệng hang động gần đó.
Gốc cây thực vật này toàn thân phát sáng, giống như lửa đang cháy, phát ra khí tức nóng rực.
- Hỏa Thần hoa ba vạn năm, có thể giúp ta cô đọng một sợi chân chí chi hỏa, thi triển hỏa đạo thần thông uy lực tăng lên một phần.
Diệp Trần thì thầm hái gốc cây này xuống.
Hắn hơi hài lòng. Vừa tới bí cảnh đã thu hoạch được không ít đồ tốt, khiến tu vi nhanh chóng tăng lên, có vài phần nắm chắc đối phó với Cố Trường Ca. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là khiến Diệp Lưu Ly tìm được hắn.
Mấy ngày trước đây Diệp Lưu Ly gặp khó khăn tại Trùng Nguyệt cổ thành, hắn liền tìm biện pháp tìm người giúp mình truyền tin cho nàng, nói rõ chỗ ở của mình, khiến nàng yên tâm không nên lo lắng.
Mặc dù rất nhiều tu sĩ không dám liên hệ, tránh xa hắn như tránh độc, thế nhưng vẫn có không ít tu sĩ chính đạo làm việc cho hắn, bị mị lực của Diệp Trần lay động như Già Lâu thánh tử trước đó, vì hắn truyền đi tin tức.
Cho nên mấy ngày sau Lưu Ly đã tìm được Diệp Trần.
Diệp Lưu Ly mang theo không ít người bên mình, đều là người của thượng cổ Thần Sơn, thực lực đều là Đại năng cảnh.
Điều này càng làm cho Diệp Trần yên tâm hơn.
Một khi Cố Trường Ca tiến vào bí cảnh, dưới sự chuẩn bị tỉ mỉ của mình, tất sẽ khiến hắn bỏ mạng tại đây.
Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của Cố Trường Ca.
Chỉ bất quá khiến Diệp Trần có phần hoang mang chính là thái độ của Diệp Lưu Ly đối với hắn không còn thân mật như trước kia nữa, cũng không chạy tới trước ngươi hắn mà líu ríu như trước kia.
Thậm chí còn giữ khoảng cách với hắn ngoài ba bước.
Bất quá Diệp Trần cũng không quá để ý, rốt cuộc Diệp Lưu Ly cũng đã trưởng thành rồi, không còn là tiểu cô nương như trước kia. Hơn nữa địa vị và thân phận của hai người khác nhau, có điểm biến hóa này cũng là bình thường.
Đem Hỏa Thần hoa thu vào nạp giới, Diệp Trần nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ xuất trần ở không xa, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn.
Nàng đã trưởng thành, cũng trở nên xinh đẹp hơn.
Khí chất xuất trần, ánh sáng mông lung bao phủ quanh người giống như một vị nữ thần vậy.
- Khép mắt chó của ngươi lại, tiểu thư há là người ngươi có thể mơ ước.
- Nô tài cũng dám ăn thịt thiên nga?
Lúc này, một đạo thanh âm chói tai đầy phẫn nộ truyền vào lỗ tai Diệp Trần khiến hắn nhíu mày, thần sắc trầm xuống. Lại là phu nhân đáng chết kia. Há mồm ngậm mồm bảo hắn là con cóc, con kiến.
Tuy đi cùng mà tới, không ít lần cười nhạo, nhưng cuối cùng đều bị hắn vả mặt trở lại. Nhưng người nói chuyện trước mắt lại là người hầu bên cạnh Diệp Lưu Ly.
Chuyện này khó có thể xuất thủ, khiến hắn phẫn nộ lại không thể phát tiết.
Người lên tiếng là Tuyết di đi theo bên người Diệp Lưu Ly.
Sau khi trở về, nàng bị Diệp Lưu Ly trách móc một trận thậm tệ, nhưng do mười mấy năm cúc cung tận tụy Diệp Lưu Ly cũng không có khả năng trách tội nàng, nhiều lắm chỉ mắng một hồi mà thôi.
Thời điểm Diệp Lưu Ly tới gặp Diệp Trần, Tuyết di tự nhiên cũng áp chế tu vi đi theo vào bí cảnh.
Nàng không hề có hảo cảm với một kẻ hạ đẳng như hắn.
Khi còn nhỏ, nàng vẫn luôn bảo vệ bên cạnh tiểu thư, mỗi lần tiểu tử này muốn táy máy tay chân đều bị nàng ngăn cản, không để hắn đạt được ý đồ.
Bằng không không biết tiểu thư bị tên này chiếm bao nhiêu tiện nghi.
Nàng cũng đã muốn phế đi tiểu tử này, nhưng tiểu thư lại nói không nên, bằng không nàng sẽ không còn người nói chuyện.
Nhưng gần đây, thật khiến Tuyết di nhịn không được.
Tiểu thư vì một tên Diệp Trần nho nhỏ lại đi trở mặt với thiếu chủ Cố gia.
Đây là một chuyện vô cùng ngu xuẩn!
Nhưng hiện tại tu vi nàng bị áp chế ở Đại Năng cảnh, cũng không thể tiện tay giết chết Diệp Trần mà không khiến tiểu thư phát hiện.
- Đừng xem thường người khác, những người đã từng xem thường ta đều đã bị ta dẫm dưới chân rồi.
Diệp Trần nhíu mày, không hề khách khí nói ra.
Tuyết di cười lạnh:
- Chỉ bằng ngươi, một con kiến chưa từng thấy qua cửu thiên chân long còn muốn người coi trọng, trước tiên nên tự soi lại gương đi. Dạng người như ngươi há có thể so với Cố công tử?
- Chỉ có người giống như Cố công tử mới xứng đôi cùng tiểu thư, ngươi ngay cả tư cách để Cố công tử bóp chết cũng không có.
Nàng nói thẳng những lời trong lòng ra.
Đương nhiên nàng cũng không biết những lời này khiến Diệp Trần càng thêm hận Cố Trường Ca.
- Ngươi câm miệng...
Nghe những lời này, trán Diệp Trần nổi gân xanh, xiết chặt nắm đấm.
Hắn lập tức rống giận
Cho dù ẩn nhẫn, giờ phút này cũng không chịu nổi.
Nói nữ hài mà mình yêu thích xứng đôi cùng cừu nhân của mình? Chuyện này có ý nghĩa gì?
Đỉnh đầu đội nón xanh?
Lại là Cố Trường Ca?
Lại là Cố Trường Ca?
Há mồm ngậm mồm đều là Cố Trường Ca, con mắt Diệp Lưu Ly đỏ lên, hàm răng cắn chặt.
Ta phải giết ngươi!
- Diệp Trần ca ca, ngươi đừng nghe nàng nói.
- Tuyết di, ngươi lại nói nhăng cuội gì đấy?
Nghe những lời này, Diệp Lưu Ly cũng nhíu mày đi tới
Tuy Diệp Trần thay đổi rất nhiều, nhưng dưới cái nhìn của nàng với Diệp Trần ca ca trước đây, nàng vẫn có thể tiếp nhận.
Lời nói của Tuyết di thật quá phận.
- Tiểu thư, ta nói thật, nếu không phải bởi vì gia hỏa này, Cố công tử cũng sẽ không có thái độ với ngài, giữa các ngươi...
Tuyết di giải thích, bất quá còn chưa nói xong đã bị Diệp Lưu Ly cắt ngang.
Nàng nhíu chặt lông mày, trên mặt hiện lên vẻ không vui:
-Tuyết di, chớ ở trước mặt ta nhắc tới Cố Trường Ca, ta không muốn nghe đến cái tên khiến người ta chán ghét này.
- Lưu Ly, không phải ngươi cùng Cố Trường Ca trước đây có hôn ước chứ?
Lúc này, Diệp Trần ở một bên bỗng nghĩ tới chuyện gì đó bèn hỏi.
Hắn có chút bất an, khẩn trương.
Bằng không vì sao Tuyết di lại ở trước mặt mình đề cập tới Cố Trường Ca.
Rốt cuộc hai người đều ở thượng giới, bối cảnh lai lịch đều khủng bố, khả năng này không phải không thể xảy ra.
Nghĩ tới đây, Diệp Trần liền không thoải mái.
- Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? Ta sao có hể có hôn ước với kẻ đáng ghét kia, mà kể cả có ta cũng sẽ khiến phụ thân hối hôn*...
*Giống với thoái hôn, nghĩa là từ bỏ hôn ước.
Diệp Lưu Ly bó tay, giải thích nói, cũng có phần bất đắc dĩ, Diệp Trần ca ca vì sao lại suy nghĩ theo hướng đó?
Nàng hận chết Cố Trường Ca, đây chính là kẻ ác nhân khiến nàng khuất nhục mất hết mặt mũi.
- Vậy vì sao ngươi nói hắn chán ghét, ngày đó tại Lâm gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Diệp Trần thở phào một hơi, hỏi tiếp.
Lấy tính cách ôn nhu như Diệp Lưu Ly lại để nàng chán ghét, nhất định không phải là chuyện dễ dàng.
Bất quá hắn càng thêm có sát ý với Cố Trường Ca.
- Cố Trường Ca đến từ thượng cổ thượng giới Trường Sinh gia, lại là thiếu chủ bộ tộc, bối cảnh còn cao hơn ta, nếu muốn đối phó với hắn, ngươi phải cẩn thận một chút...
Ta không thể giúp gì cho ngươi.
Diệp Lưu Ly nói.
Nghe vậy, Diệp Trần nắm chặt tay, bất quá hắn cũng thầm nghĩ, trong bí cảnh này chính là nơi chôn của Cố Trường Ca.
Trong giới chỉ, khi nghe được những lời này Diễm Cơ cũng trở nên hứng thú.
Tin tức về Cố Trường Ca, vẫn khiến nàng tương đối hứng thú.
- Nguyên lai Cố công tử là thiếu chủ Trường Sinh gia, trách không được...
- Vậy hẳn không thiếu thủ đoạn bảo vệ tính mạng, ta không cần phải quá lo lắng.
Nàng thở phào một hơi, nhưng trong lòng lại có phần mâu thuẫn.
Đến lúc Diệp Trần và Cố Trường Ca chém giết, mình nên giúp ai đây?
- Hi vọng đừng gặp phải tình huống như vậy, bằng không ta sẽ không giúp bên nào cả...
Diễm Cơ thở dài.
Lúc ở trạng thái tàn hồn mong manh như nàng, viên Tụ Thần Đan kia trọng yếu thế nào?
Quả thực khó có thể dùng giá trị đo đếm.
Phần ân tình này nàng sẽ không quên.
Nàng còn một chuyện mãi không hiểu, vì sao Cố công tử sẽ bỏ qua Diệp Trần khi đó đã đắc tội với hắn.
Hiện tại chỉ có thể đoán nguyên nhân là Diệp Trần có khí vận quá tốt.
Hoặc là nói Cố công tử có suy nghĩ mời chào nàng, cho nên xem như nể mặt nàng mà tha cho Diệp Trần một mạng?