Chương 80: Thật đẹp mắt
Giờ khắc này, tất cả các tộc nhân họ Cố đều sững sờ.
Bọn họ vốn đã sẵn sàng chống cự, nhưng thật sự không ngờ vị lão giả Thần Vương cảnh này lại đến đây nói chuyện như vậy.
- "Chẳng lẽ có âm mưu gì đó?"
- "Bề ngoài là tiếp đón chúng ta trở về nhà, nhưng trên thực tế lại ngấm ngầm thủ tiêu chúng ta?"
Lúc này, rất nhiều người trong phủ đệ đều nhíu mày nghi hoặc, không hiểu Cố Trường Ca đang tính kế gì.
- "Ta vẫn muốn nhìn xem trong hồ lô của Cố Trường Ca có gì…"
- "Dù hắn có lớn mật đến đâu, hắn cũng không dám quang minh chính đại ra tay với chúng ta."
Mặc dù có rất nhiều động lòng với việc trở về Cố gia, nhưng họ cũng không hề ngu ngốc, họ luôn cảm thấy trong đó có cất giấu âm mưu gì đó.
Vù vù!
Trong nháy mắt, có rất nhiều tộc nhân Cố gia xuất hiện, đi ra từ trong thành.
Mặc dù tu vi của họ đã bị phong bế khi bị lưu đày, không có cách nào phát huy được tu vi Hoàng Kim năm đó, nhưng uy phong của bề trên bấy lâu vẫn khó có thể che giấu được.
Tu sĩ và sinh linh của cả cổ thành đều khiếp sợ khi chứng kiến hết thảy những thứ đó.
Nội Vực và Ngoại Vực thật sự cách nhau quá xa, Tinh Vực đó dù có dùng cát bồi sông Hằng để hình dung cũng không đủ.
Do đó, có rất ít người liên hệ tộc nhân họ Cố trước mặt họ với bộ tộc khủng bố và quyền thế ngập trời kia.
Chuyện này quá khó tin.
- "Ngươi là do Cố Trường Ca phái tới?"
Một nam tử trung niên với gương mặt không giận tự uy, sít sao nhìn chằm chằm Minh lão, chậm rãi nói.
- "Lão nô là do thiếu chủ phái tới. Sau này thiếu chủ sẽ quản lý Cố gia, cho nên đến phân phó cho lão nô đưa tộc nhân ở đây quay về."
Minh lão đáp, đây là những lời nói mà Cố Trường Ca đã dặn dò.
Thật ra lão cũng không biết vì sao nhất mạch này lại bị đày ở đây. Ở Cố gia, thậm chí lão còn không vào được bên trong đảo, lão chỉ là một người hầu mà thôi.
Nhưng chuyện xảy ra mười mấy năm trước, lão vẫn nghe được láng máng một chút, đó là chuyện cấm kỵ, không được nói tới.
Lão cũng không dám nghĩ nhiều nữa, sắp rơi mất đầu rồi.
- "Tiếp quản Cố gia? Ha ha, xem ra là cảm thấy nhất mạch chúng ta không còn là uy hiếp đối với hắn nữa sao?"
Nam tử trung niên cười khẩy, một con sói con, làm sao có thể hy vọng hắn hồi tâm chuyển ý?
Những người còn lại cũng với vẻ mặt bình tĩnh, hiển nhiên là cũng không cảm kích lắm.
Lúc này Minh lão lại nói:
- "Thiếu chủ nói sẽ trả lại công đạo cho nhất mạch các ngươi. Về phần các ngươi có tin hay không thì cũng không quan trọng. Tuy rằng ngoại vực này không bị ràng buộc, nhưng làm sao có thể so được với trong tộc chứ. Thiếu chủ còn nói thúc bá bên trong đại lao, nói không chừng hắn sẽ cân nhắc thả ra..."
Những lời này, Minh lão cũng nói theo yêu cầu của Cố Trường Ca.
Bằng không, dù có cho lão thêm một trăm lá gan thì lão cũng không dám nhắc tới loại chuyện cấm kỵ này của Cố gia.
- "Chẳng lẽ con sói con này thật sự biết sai lầm của mình mà sửa sai?"
Nam tử trung niên nghe vậy sửng sốt, cũng có chút nghi hoặc.
Loại người có tính cách như Cố Trường Ca không phải người có thể nói ra những lời như vậy.
Còn về chuyện có âm mưu gì đó không?
Hắn yên lòng với một vạn người Cố gia nhưng chỉ trừ Cố Trường Ca, không có người nào sẽ nghĩ đến chuyện ám hại tộc nhân.
Lúc này, những tộc nhân còn lại cũng nghi ngờ, bắt đầu thấp giọng thảo luận.
Chính vì có sự chèn ép của nhất mạch Cố Trường Ca mà bọn họ chỉ có thể di chuyển đến Ngoại Vực.
Thành thật mà nói, sau khi quen ở Cố gia, thoạt nhìn Ngoại Vực cũng coi như phồn thịnh, nhưng trong mắt họ, nó thực sự không khác gì một nơi hoang vắng, chim chóc không đậu.
Có điều kiện trở về trong tộc đương nhiên là đồng ý mười nghìn lần.
Nhưng quan trọng nhất là bọn họ không thể tìm ra lý do tại sao Cố Trường Ca lại muốn làm như vậy?
- "Thực ra, tất cả những chuyện này đều là do các tộc trưởng ép buộc đúng không? Nếu không, với tính khí của Cố Trường Ca, hắn thậm chí sẽ không bao giờ nghĩ đến việc gánh vác Cố gia."
Trong chớp mắt, bọn họ đã nghĩ đến điều này và không khỏi cười nhạt, bọn họ cảm thấy rất có lý.
Cố Trường Ca muốn chấp chưởng Cố gia, nhưng các trưởng lão trong tộc không đồng ý.
Cuối cùng không còn cách nào khác là phải đưa ra một thỏa hiệp như vậy.
Bọn họ quay về Cố gia và Cố Trường Ca cũng tiếp nhận vị trí gia chủ tương lai.
Minh lão không biết những chuyện này, nhưng Cố Trường Ca còn có một câu căn dặn khác, từ lâu hắn đã dự liệu được nhóm người này sẽ có suy đoán như vậy.
- "Các vị trở về Cố gia thì tự nhiên sẽ biết mọi chuyện thôi, bây giờ cần gì phải nghi kỵ chứ?"
- "Không thể để cho thỏa hiệp của các trưởng lão trong tộc vô ích được..."
Nghe vậy, đám người nam tử trung niên kia cũng dao động, kìm nén kích động trong lòng.
Trở lại Cố gia, dưới con mắt của nhiều người, trừ phi Cố Trường Ca to gan lớn mật, thật sự lên kế hoạch chia rẽ Cố gia, nếu không hắn sẽ không dám tùy tiện ra tay với bọn họ.
Cố Tiên Nhi đang âm thầm theo dõi tất cả những chuyện này cũng sửng sốt một hồi lâu. Mọi thứ đều khác với những gì nàng ta mong đợi.
Ngay từ đầu, nàng ta còn tưởng rằng lão giả hắc y kia đến đây để đuổi tận giết tuyệt mình.
Khi nàng ta nghe tin lão phụng mệnh Cố Trường Ca tới đón tộc nhân trở về tộc, nàng ta cũng sững sờ trong giây lát.
Trong tiềm thức, nàng ta đã nghĩ đây là một loại âm mưu nào đó.
Vả lại khi đến gần, nàng ta phát hiện vẻ mặt ôn hòa và khách khí của lão giả hắc y không có vẻ gì là giả tạo.
Cố gia đã xảy ra chuyện gì?
Cố Trường Ca có tâm tốt dữ vậy? Phái một nô bộc đến để làm chuyện này?
Nàng ta không thể tin được loại chuyện này, vị ca ca tốt kia của nàng ta bụng dạ nham hiểm, lạnh lùng vô tình, không thể nào buông tha cho tộc nhân của nàng ta được.
Nàng ta có thể thấy rằng lý do các tộc nhân trải qua những năm này vẫn khá tốt, hoàn toàn là do công lao của những trưởng lão Cố gia. Không có liên quan gì đến một nửa đồng xu của Cố Trường Ca.
- "Ta cũng muốn xem rốt cuộc thì trong hồ lô của Cố Trường Ca bán thuốc gì. Hắn không thể nào tử tế như vậy được."
- "Hiện tại ta không thể xuất hiện, nhưng ta có thể yên tâm là các tộc nhân không sao..."
Cố Tiên Nhi đang âm thầm quan sát tất cả, nàng ta không xuất hiện và không di chuyển.
Thay vào đó, nàng ta theo dõi tất cả những điều này, nhìn các tộc nhân bắt đầu di chuyển đồ đạc, sau đó nàng ta mới lặng lẽ rời đi.
Trước khi rời khỏi Đào Thôn, đại sư phụ đã từng cho nàng ta một tín vật, nói nàng ta đến Đạo Thiên Tiên Cung tìm đại trưởng lão.
Nghe nói vị đại trưởng lão kia là một trong những sự tồn tại đáng sợ nhất ở Thượng Giới, từng nợ đại sư phụ của nàng ta một cái nhân tình.
Đạo Thiên Tiên Cung là một bất hủ đại giáo cực kỳ nổi tiếng ở Thượng Giới, truyền thừa từ rất lâu.
Rất nhiều Đế tộc, Hoàng tộc và Tiên tộc thường xuyên đưa tộc nhân của mình đến tu hành trong đó.
Thậm chí còn có người nói rằng nguồn gốc của Đạo Thiên Tiên Cung có liên quan đến chúng tiên trong thời cổ đại nhất và ẩn chứa rất nhiều kinh văn và tiên đạo được khắc lại.
Tu vi của nàng ta vẫn còn rất yếu, nên là nàng ta phải chịu khó tu luyện nhiều hơn mới có thể khiêu chiến với vị ca ca tốt kia, đoạt lại mọi thứ!
...
Thượng Giới, Nội Vực, trong đảo Cố gia Trường Sanh.
Chỗ của Cố Trường Ca nằm ở phía sau núi của Thần Đảo.
Trận văn giăng khắp nơi để phòng ngừa có người đến quấy rầy. Ngoài hắn ra thì không có ai khác trên đảo.
Bên trong bể tắm có sương mù lượn lờ, tiên khí dày đặc, thần quang bao phủ.
Một thân hình nổi bật đang ngồi xếp bằng ở trong đó.
Ánh nước dập dềnh.
Ngọn lửa màu đỏ xoay quanh ở bên trong, màu đen xen lẫn màu vàng tinh khiết vô cùng lộng lẫy.
Ở bên trong bắt đầu có muôn vàn màu sắc may mắn, hào quang vạn trượng.
Đủ các loại tư liệu quý hiếm, hơn mười vạn thần dược, linh dịch, vân vân, đều đang hóa thành thần tính kinh ngạc ở ngoài bể tắm, hội tụ ở trong đó.
Ánh sáng rất rực rỡ, như là tạo nên một chỗ phi tiên.
Nếu có dược sư ở đây, bọn họ nhất định sẽ hô to lãng phí, phung phí của trời, cảm thấy đau lòng.
Bất kỳ vật liệu nào ở đây đều cực kỳ khó kiếm ở ngoại giới, dù có bán đấu giá cũng khó mà giành được.
Ngay sau đó, thanh thế ở đây biến mất, một cỗ uy áp hào hùng và đáng sợ bắt đầu tràn vào.
Đây là uy áp của Thánh cảnh, đồng thời cũng là uy áp của Đại Thánh cảnh!
Rầm một tiếng!
Kèm theo tiếng nước.
Diễm Cơ bước ra từ trong đó với ánh mắt ngạc nhiên và vui sướng.
- "Cố công tử..."
Nàng ta liếc mắt đã thấy Cố Trường Ca đứng cách đó không xa, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng với sự vui sướng, nàng ta nở một nụ cười trên môi.
Cố Trường Ca khẽ gật đầu, vẻ mặt có chút ý tán thưởng.
- "Không tồi."
Cũng không lãng phí nhiều tài nguyên của hắn như vậy.
Khối thân thể này đã được tái tạo lại một cách hoàn mỹ, như thể được sinh ra từ bàn tay của trời, không tìm ra được chút khuyết điểm nào.
Thần cốt tiên tư, thanh lãnh xuất trần, nhưng có những sợi tơ màu lửa đỏ vàng nhảy nhót trên tóc.
Từ duy nhất hiện lên trong đầu Cố Trường Ca chính là thanh lãnh mà quyến rũ.
- "Cố công tử, đẹp không?"
Diễm Cơ xoay một vòng trước mặt Cố Trường Ca.
Nàng ta cũng có chút ngại ngùng, dù sao đây là lần đầu tiên nàng ta gặp người với trạng thái bên ngoài tàn hồn.
Cố Trường Ca cười nói:
- "Nhìn rất đẹp."
Diễm Cơ nghe vậy càng cười vui hơn, ngay cả đuôi lông mày của nàng ta cũng nhuốm màu vui sướng.
- "Nhưng mà người không lạnh sao?"
Sau đó, Cố Trường Ca hỏi một câu.
- "Hả……"
Diễm Cơ nghe vậy thì sửng sốt.
Tiếp đó nàng ta loáng thoáng nhận ra, sau khi tái tạo lại cơ thể sẽ không giống như tàn hồn, sau đó nàng ta áo rách quần manh đi ra.
Bây giờ nàng ta không mặc cái gì cả.
Vậy... Nàng ta thậm chí còn xoay một vòng trước mặt Cố Trường Ca?
Sau khi phản ứng lại, nàng ta cũng sợ ngây người, vẻ mặt còn dọa người hơn tôm chín.
Lúc này, Diễm Cơ nhìn biểu hiện rõ ràng là đang nghiền ngẫm của Cố Trường Ca, quá xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào!
Quá mất mặt!
Nhưng mà Cố Trường Ca hiển nhiên không có ý định tiếp tục trêu chọc nàng ta nữa.
Hắn lấy một kiện áo choàng trắng phủ thêm lên cho nàng ta.
Tương lai còn dài.
Lúc này vẫn còn có chính sự phải giao cho nàng ta.
Sức mạnh của Đại Thánh cảnh đúng lúc có thể giúp hắn khám phá một số thứ.
- "Đa tạ công tử."
Suy cho cùng thì Diễm Cơ cũng không phải người thường, tu hành mấy ngàn năm nên đã sớm bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt vẫn có chút nóng.
- "Ngoại Vực, Tiên Khí Chi Địa, người hãy giúp ta xem có nơi nào đặc biệt ở tầng sâu không, liên hệ với ta nếu có bất kỳ tình huống nào."
- "Đây là Phá Vực Phù, nếu có gặp phải đối thủ mạnh, người có thể dùng nó để chạy thoát. Không phải do dự, tính mạng của người quan trọng hơn."
Cố Trường Ca ấm áp nói, lấy Phá Vực Phù từ kho hệ thống và giao nó cho nàng ta. Thứ này cũng có thể giúp nàng ta trốn thoát vào thời khắc mấu chốt.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là không gặp phải lão quái vật thâm bất khả trắc.
Phá Vực Phù có thể dễ dàng phá vỡ rào cản thế giới, nên là nàng ta cũng có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Hướng đi của Cố Tiên Nhi nắm đó đúng là Tiên Khí Chi Địa. Theo thông lệ, nơi không ai dám đến như thế này chắc chắn sẽ cất giấu những cơ hội lớn hoặc nguy hiểm lớn.
Dù sao thì Diễm Cơ cũng là tu vi Đại Thánh Cảnh, vượt qua Tiên Khí Chi Địa cũng không có gì khó khăn. Có thể giúp hắn dò xét một chút bối cảnh hiện tại của Cố Tiên Nhi, sau khi biết rõ bối cảnh của nàng thì cũng tốt cho việc lên kế hoạch cho rất nhiều chuyện.
Còn về việc điều động tộc nhân Cố gia còn lại?
Đầu tiên không nói đến quyền thế hiện tại của Cố Trường Ca, hắn còn không thể sai sử sự tồn tại của Đại Thánh Cảnh. Với lại, nơi ở của rất nhiều tộc nhân Cố gia luôn bị nhìn chằm chằm.
Hắn phái người đi Tiên Khí Chi Địa? Mưu tính cái gì đây?
Tin rằng có rất nhiều trưởng lão trong tộc sẽ nghĩ đến Cố Tiên Nhi.
Cố Trường Ca cũng không muốn uy tín mà mình mất vả lắm mới tạo dựng được cuối cùng lại bị chính mình phá vỡ nhanh chóng như vậy.
- "Tiên Khí Chi Địa? Ta biết rồi, công tử cứ yên tâm đi."
Nghe vậy, Diễm Cơ gật đầu, nhận lấy Phá Vực Phù.
Nếu đã là phân phó của Cố Trường Ca, nàng ta nhất định sẽ làm tốt nó.